Mục lục
Rung Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Tôi vốn là người trấn Thanh Sơn, biết nơi này dân phong mạnh mẽ, điều tôi lo lắng nhất là sau khi nhà máy xây dựng lên, bị người ta dùng các loại danh nghĩa tới bắt chẹt.”

“Thời gian trước có một người bạn của tôi về quê làm ăn, bị người tới đòi phí bảo hộ tới mức nhà máy đã xây một nửa rồi cũng bỏ của chạy lấy người.”

Tần Hướng Sơn đúng là muốn thúc đẩy kinh tế quê hương, chỉ là trấn Thanh Sơn ở gần Tương Tây, nơi đó nổi danh là ổ thổ phỉ, sau giải phóng tiễu phỉ ở nơi đó tới hai mươi năm, dân phong vẫn vô cùng hung hãn.

Trấn Thanh Sơn vì thế mà gần mực thì đen, ở nông thôn, giữa hương dân với nhau, nắm đấm là đạo lý lớn nhất. Tần Hướng Sơn không muốn phải nộp phí bảo hộ này.

Bí thư Đường là người nơi khác, song cũng hiểu căn bệnh trầm kha này của trấn Thanh Sơn, đó là lý do chủ yếu khiến người nơi khác không dám tới đây làm ăn:” Chuyện này tôi đứng ra đảm bảo, nếu xuất hiện tình huống như ông Tần trình bày, chính phủ trấn sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, không thể để lợi ích hợp pháp của nhà đầu tư bị tổn thất.”

“ Có câu này của Bí thư Đường là tôi yên tâm rồi, không biết bí thư có biết người tên là Chu Hoành Chí không?” Tần Hướng Sơn chỉ đợi câu nói này:

“ Chu Hoành Chí à?” Bí thư Đường nhìn sang trưởng đồn công an Ngô Hoa Đức, Tần Hướng Sơn nhắc tới cái tên này ắt phải có lý do:

Ngô Hoa Đức trầm ngâm:” Hình như là tôi có nghe tới, song cụ thể lại không rõ lắm.”

“ Cháu biết ạ ...” Tần An giơ tay lên, Ngô Hoa Đức giả ngốc, làm sao hắn không biết, là trẻ con nói ra sẽ không cần cố kỵ:” Chu Hoành Chí là tên đầu sỏ lưu manh trong thị trấn, nhà ai kinh doanh gì cũng phải nộp tiền bảo kê cho hắn, nếu không hắn sẽ dẫn người tới ăn chực, nợ tiền, quấy phá tới không làm ăn được.”

“ Đúng là như vậy, người này hẳn có quan hệ không tầm thường trên huyện, biết được tôi tới đây tìm cơ hội đầu tư. Tôi mới về buổi chiều hôm qua mà tới tối hắn đã tới tìm tôi tuyên bố, muốn phát tài ở trấn Thanh Sơn thì phải hợp tác với hắn. Tôi còn nghĩ hắn là doanh nghiệp địa phương, muốn cùng tôi mở nhà máy, nghe cháu tôi nói, có vẻ không giống rồi.” Tần Hướng Sơn hài lòng xoa đầu Tần An, đứa cháu này lên tiếng quá đúng lúc, sau này ông không cần đau đầu về Chu Hoành Chí nữa:

Bí thư Đường tức giận nhìn Ngô Hoa Đức, chuyện mà ngay cả một đứa học sinh còn biết vậy mà trưởng đồn công an lại không biết à? Nếu không biết thật thì khỏi làm cái chức vụ này nữa.

Thị trấn Thanh Sơn nằm sâu trong lục địa, đồi núi bao quanh, giao thông chẳng thuận tiện, không có mấy điều kiện phát triển kinh tế. Bây giờ gặp may tìm được một nhà đầu tư đáng tin cậy, vậy mà Ngô Hoa Đức còn không biết phân biệt nặng nhẹ, tính giải vây cho một tên lưu manh?

Ngô Hoa Đức lòng thấp thỏm, hắn biết bối cảnh của Bí thư Đường rất kinh người, làm sao dám níu chân người ta. Thế nhưng tên Chu Hoành Chí kia rất biết điều, có lợi ích không quên phần của hắn, nên trước giờ hắn mắt nhắm mắt mở cho qua. Cứ nghĩ rằng Tần Thanh Sơn sống ở Đài Loan, làm sao hiểu chuyện trong trấn, định đối phó qua loa, cảnh cáo Chu Hành Chí an phận là được rồi, không ngờ bị một thằng bé vạch trần, bây giờ mà không tỏ thái độ, cái ghế dưới mông chắc chắn không còn.

“ Chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra, nếu như gặp phải thế lực lưu manh bản địa uy hiếp nhà đầu tư, lực lượng chấp pháp sẽ tuyệt đối không mềm lòng. Người tên Chu Hoành Chí, nếu đúng như lời anh bạn nhỏ này nói, hoành hành ngang ngược, sẽ không thoát khỏi sự chế tài của pháp luật.” Ngô Hoa Đức đứng dậy đường đường chính nghĩa nói, bỏ một tên Chu Hoành Chí có là gì, lợi ích lâu dài quan trọng hơn:

“ Ông Tần yên tâm, đảng ủy và chính phủ nhất định làm hậu thuẫn kiên cường cho những nhà đầu tư có tâm với trấn Thanh Sơn.” Sắc mặt Bí thư Đường hòa hoãn hơn không ít:

Tần Hướng Sơn biết chừng mực, không can thiệp sâu hơn vào việc này, quay sang thảo luận một số vấn đề đầu tư cụ thể, trấn an quan viên trấn Thanh Sơn.

Tới trưa Bí thư Đường nhiệt tình mời Tần Hướng Sơn ăn cơm, Tần Hướng Sơn từ chối không được, dẫn cả Tần An và Tần Tiểu Thiên theo, dù sao cũng không phải là trường hợp chính thức, có hai đứa trẻ con đi theo không khí thoải mái hơn.

Tần Cử Đức thì nhiều tuổi, không tham gia, An Thủy trốn ở tiểu lâu trong hậu viện, thậm chí chẳng còn xuống gặp khách, lúc này tất nhiên càng không tham dự.

Tần Tiểu Thiên quá béo cho ngồi một mình ở ghế phụ, Tần An thì cùng Tần Hướng Sơn ngồi ở ghế sau với Bí thư Đường, ghế sau của xe Santana sộng rãi, ba người ngồi không hề chật.

Rất bất ngờ, Bí thư Đường không tới nhà hàng lớn trong trấn mà lại dừng xe ở cái quán nhỏ.

Cái quán Gà Rừng này nằm ở con đường nhỏ bên cạnh đường quốc lộ, thực sự là rất nhỏ, nhà tranh vách đất thật chứ không phải loại giả cổ sau này, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, xếp hai cái bàn gỗ dài, vừa vặn chứa hết đoàn người bọn họ.

Chủ quán là một thiếu phụ ước chừng ba mươi quyến rũ, mặc váy da liền thân vô cùng thời thượng, đi giày cao gót, nhìn qua chẳng giống một bà chủ quán ăn nhỏ như thế này, giống như chim sẻ vàng sống trong nhung lụa.

Trấn Thanh Sơn có lớn mấy đâu, cho nên Tần An cũng biết nữ nhân này là Tề Mi, ai cũng gọi là chị Tề. Tề Mi có đứa em trai trai lưu manh, cô hai lần gả đi, chưa kịp về nhà chồng thì chồng đã chết, vốn ở nông thôn, vì xung quanh đồn đại ác ý , chủ yếu nói cô cao số cô “khắc chồng”, thậm chí người ta gặp chuyện không may mắn gì cũng lôi ra chửi, không sống được nữa phải chuyển lên thị trấn, điển hình của câu hồng nhan bạc mệnh.

“ Tôi thấy ông Tần chắc không lạ gì sơn hào hải vị nữa rồi, nếu tới nhà hàng trên trấn chẳng bõ bị chê cười, không bằng ăn món thường ngày của quê hương, xem xem mùi vị có được như trong ký ức hay không?” Bí thư Đường rất khéo ăn nói:

“ Vừa vặn hợp ý tôi, lầu son gác tía không bằng ổ chó nhà mình, danh sơn danh thủy sao tốt bằng quê hương. Cái mồm này của tôi chỉ thèm món tương cay của quê thôi.”

Tần Hướng Sơn chép miệng, làm vẻ chảy nước dãi thèm thuồng, làm mọi người cười lớn.

Người có tiếng nói mới có tư cách cười ra tiếng, còn đa phần chỉ áp giọng cười phụ họa thôi, cứ chuyện gì dính dáng tới quan viên là cũng phải chú ý, cũng thành một môn học vấn, người không am hiểu đạo lý trong đó, lúc lật thuyền cả nguyên nhân cũng chả rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK