Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn bàn, tiếng bút xàn xạt cùng hơi thở đều đặn của Tần An. Hồi lâu sau Đường Mị bỏ bút xuống, nước mắt chảy ra trên gò má, gục xuống bàn, bờ vai rung rung, khóc không thành tiếng. Mái tóc rồi bù bị ánh đèn không quá sáng chiếu quá, để lại cái bóng như đám mây, vóc người mảnh khảnh làm người ta khó tin cô gánh vác cả tập đoàn thưởng nghiệp khổng lồ, lúc này đây lại yếu đuổi tới không thể cầm được bút bi chép bài tập. Nữ nhân
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.