Tôn Tôn dụi dụi mắt lim dim tỉnh dậy, bộ dạng ngái ngủ như mèo nhỏ đó vô cùng đáng yêu, đáng tiếc là không chảy nước dãi, nếu không Tần An sẽ thấy vô cùng thú vị.
“ Cậu chạy đi đâu, đến giờ ngủ trưa cũng trốn là sao? Tôi đã mách thầy Tần rồi.” Vừa mở mắt ra đã thấy cái bộ mặt nhăn nhở của Tần An nhìn mình, hơn nữa lại còn bẩn thỉu, Tôn Tôn ngồi thẳng lưng dậy, là nữ sinh thích sạch sẽ, ghét nhất là bộ dạng bẩn thỉu này:
Tần An vừa mới bò ra đất chơi bắn vi với đám học sinh tiểu học, không bẩn mới lạ, y cũng không nể nang gì:” Mách lẻo là thứ tiểu nhân, đạo đức thấp kém, bị người ta căm ghét.”
Tôn Tôn ngớ ra một lúc, hiếm khi có bạn học nào cãi lại lời cô, chưa kể còn dám nói mình thiếu đạo đức:” Ai mách lẻo chứ, đây là chức trách của tôi, tôi là lớp trưởng, cậu không xin nghỉ đã trốn ngủ trưa, chẳng lẽ tôi không được mách thầy giáo à?”
“ Nói thế cũng phải ...” Tần An gãi đầu gãi tai:” Vậy sau này mình trốn học, đừng mách thầy giáo nhé!?”
Tôn Tôn mắt tròn tới mức không thể tròn hơn, người này phạm lỗi không biết kiểm điểm còn muốn mình bao che:” Vì sao tôi phải làm như thế?”
Tần An sờ người, ô mai thì thua hết bọn học sinh tiểu học rồi, trên người có ít tiền thật đấy, nhưng không mang ra được ... Phải rồi Tôn Tôn cực kỳ thích ca hát, thậm chí còn có một cuốn sổ nhỏ, chuyên ghi chép những bài hát yêu thích.
Thời đó chưa có máy MP3, MP4, càng chưa có điện thoại di động tính năng giải trí, chưa có mạng internet. Trẻ con ở cái tiểu trấn kinh tế không phát đạt, ít giao lưu với bên ngoài này chỉ có thể tiếp xúc với âm nhạc trào lưu qua TV, chép những bài hát vào sổ tay, sau đó dán ảnh minh tinh lên, làm thành sổ ca khúc đẹp đẽ là chuyện cực kỳ thịnh hành thời đó.
Tôn Tôn không chỉ đơn thuần thích hát, mà là cực cực kỳ thích, cho dù sau này ra mắt làm ca sĩ cũng chẳng hề chán ca hát, thi thoảng lại kéo Tần An đi KTV, chỉ có điều đa phần là Tần An cầm micro, Tôn Tôn uống rượu, mỉm cười nhìn y hát, chỉ điểm cho y.
Có thể nói ca hát là cũng là điểm yếu chí mạng của Tôn Tôn.
Anh muốn gửi em một giấc mơ
Để lấp đầy khoảng trống trong trái tim
Để những giọt nước mắt đắng cay biến thành mật ngọt.
Anh muốn hái hai ngôi sao gửi em
Để đặt vào đôi mắt đang ngóng trông anh
Để trong đêm tối em vẫn thấy anh đang nhớ về em.
Tần An tay chống cằm mắt nhìn Tôn Tôn ấp ủ tình cảm hát lên, thiên phú âm nhạc của y không kém, lại được chính Tôn Tôn chỉ bảo tận tình, hát rất có sức hút:” Mình giúp bạn chép ca khúc, toàn là bài hát của Hong Kong, Đài Loan, bên này chưa lưu hành đâu.”
Chỉ có vài câu hát thôi, cũng đã kết thúc lâu rồi, đôi mắt đẹp của Tôn Tôn vẫn chưa khôi phục thần thái bình thường, xung quanh vẫn ồn ào song trong đầu cô vẫn văng vẳng lời bài hát cùng ánh mắt Tần An lúc đó. Rốt cuộc trong lòng chất chứa bao nhiêu tình cảm mới hát được da diết như thế, khiến cảm súc trong lòng cô cuồn cuồn trào dâng chỉ muốn hát theo.
Cảm xúc đó của Tôn Tôn dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn dễ dàng bị khuôn mặt lạnh nhạt giỏi lừa người của cô che dấu, nhưng Tần An nhanh chóng nhận ra, nhe răng cười đắc ý.
Tôn Tôn đỏ mặt, nghiến răng nói:” Hừm, tôi là lớp trưởng, cậu đừng hòng khiến tôi làm trái nguyên tắc, đạn pháo bọc đường của chủ nghĩa tư bản không thể ăn mòn được tôi.”
Tần An nghe tuyên bố sặc mùi cách mạng Tôn Tôn mà suýt ngã cắm đầu xuống đất, ài, làm sao quên cô nàng này nguyên tắc cứng đầu kinh khủng.
Nhưng thế mới là Tôn Tôn của y.
Tần An giương cờ trắng đầu hàng, cô gái này đúng là hiếm hơn cả gấu trúc:” Thôi được rồi, đưa đây.”
“ Đưa cái gì?” Tôn Tôn đề phòng:
“ Sổ ca khúc.” Tần An duỗi tay về phía Tôn Tôn:
“ Tôi sẽ không giúp cậu che dấu chuyện sai trái.” Thái độ Tôn Tôn rất cương quyết, không thỏa hiệp:
“ Không cần bạn che dấu hộ, cũng không cần bạn báo đáp gì hết.” Người ta không chịu thỏa hiệp thì Tần An phải thỏa hiệp thôi:
Tôn Tôn đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng lấy trong cặp một cuốn sổ tay bìa ngoài màu trắng muốt, đưa ra nửa chừng nhìn bàn tay bẩn thỉu của Tần An liền rụt lại, hơi ngần ngừ lấy khăn tay:” Lau tay đi đừng làm bẩn cuốn sổ của tôi.”
Cầm khăn tay thoang thoảng mùi thơm, hiển nhiên là hương thơm cơ thể Tôn Tôn, tim Tần An như lạc mất một hai nhịp, cô gái sau này trở thành thứ mầm họa xinh đẹp ấy mãi chẳng yêu đương, một lòng hiến thân cho ca hát, cuối cùng bị tên đạo diễn kia làm thân bại danh liệt.
Tần An nắm chặt khăn tay, y sao đành lòng làm vấn bẩn sự thuần khiết ấy.
Nhét khăn tay vào túi quần, Tần An chạy đi rửa tay, sau đó ngồi về chỗ mở cuốn sổ của Tôn Tôn ra.
Tôn Tôn thấy y về thì xòe tay.
“ Bẩn rồi, đợi mình giặt sạch rồi trả.”
“ Trả đây, tôi tự giặt được.” Tôn Tôn giờ ý thức đưa khăn tay cho đứa con trai là rất không nên:
“ Không trả.” Tần An ngang ngược tuyên bố:
“ Cậu!” Chưa bao giờ gặp ai mặt dày như thế, Tôn Tôn quay ngoắt đi, khỏi nhìn cho lòng thanh tịnh:
Một lúc sau cảm giác có cái gì đó chạm vào tay mình, Tôn Tôn vốn định lờ đi, chợt phát hiện ra cuốn sổ tay của mình, rốt cuộc không nhịn được mở ra xem, lòng ngạc nhiên không thôi.
Thời điểm ấy trong nước đa phàn lưu hành các khúc đều của Hong Kong, Đài Loan từ năm 80, 90 ví như (Đêm nay không về ) của Lê Minh, ( Thành phố cuồng nhiệt) của Quách Phú Thành, hay ( Nước vong tình) của Lưu Đức Hoa.
So ra ca từ mà Tần An chép trong đó lật nhào nhận thức của Tôn Tôn về những ca khúc trào lưu, cô rất mong đợi biết hát những ca khúc này ra sao.
Hình như còn có một bài thơ.
" Người khác đi rồi, bạn bè vẫn ở cùng bạn.
Đôi khi trong cuộc sống, bạn sẽ tìm được một người bạn đặc biệt.
Người đó chỉ là một phần nội dung trong cuộc đời bạn, nhưng thay đổi toàn bộ cuộc sống của bạn.
Người đó chọc cho bạn cười vui vẻ, khiến bạn tin thế gian có chân tình.
Người đó khiến bạn tin, thực sự có một cánh cửa không khóa, đợi bạn mở ra.
Đó là tình bạn.
Người bạn thực sự cùng bạn vượt qua thời điểm khó khăn, thương tâm và phiền não.
Mình muốn làm một người bạn như thế của bạn.
Your forever friend hold your hand and tells you that everything is going to be okay."
Hàng chữ nắn nót đẹp đẽ, trang giấy trắng nổi bật nét chữ đen, đó là bài thơ tiếng Anh ngắn về tình bạn.