Ở cái thị trấn Thanh Sơn này xe bò xe ngựa còn nhiều hơn cả xe ô tô xe máy, thế nên cái xưởng sửa chữa của Đồ Tịch cũng chẳng có mấy việc mà làm. Thế nhưng một khi rơi vào tay chúng rồi là sẵn sàng tinh thần bị chém, nhất là xe vùng ngoài, mấy tên lưu manh đứng chặn cửa, lúc đó chúng muốn bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu.
Chia cho Chu Hoành Chí chút lợi nhuận, bỏ ít tiền xử lý rắc rối nhỏ, cuộc sống của Đồ Tịch cũng không tệ.
Ai có thể ngờ rằng mười năm sau trấn Thanh Sơn vì vị trí địa lý mà phát triển phi mã, những người ra vùng duyên hải kiếm tiền cũng trở về, trên thị trấn xe hơi không còn hiếm có nữa. Đồ Tịch từ đó chuyển sang làm trang trí xe hơi, mối làm ăn chủ yếu tới từ bản địa, làm ăn quy củ hơn, tiền cũng kiếm nhiều hơn, xây tận nhà năm tầng, có thể nói là có tiền có của.
Tần An và Quân Tử xách cổ Đồ Cương đi vào xưởng sửa chữa nằm sát bên đường quốc lộ cách quán Gà Rừng không quá xa, lúc đó xưởng sửa xe mới chỉ là cái viện tử tường bao bằng gạch vữa bong chóc rộng rãi một chút.
Cửa hiệu mở toang, bên trong có mấy người rảnh rỗi nằm ngồi tản mác khắp nơi, đồ vứt ngổn ngang giống bãi phế liệu hơn là xưởng sửa chữa. Đồ Tịch nằm trên chiếu cói ngậm điếu thuốc xem TV, dáng vẻ lưu manh chẳng khác gì thằng con.
Đột nhiên thấy con trai mặt mũi thâm tím đi vào, Đồ Tịch giật mình ném thuốc xuống:” Ai đánh mày thành thế này, lão tử chém chết nó.”
Tính Đồ Tịch nóng như lửa khỏi nói, nếu không năm xưa chẳng tới mức đánh học sinh trấn động não, mấy thằng lưu manh giả danh thợ sửa chữa cũng đứng cả dậy, tay lăm lăm cờ lê, chỉ đợi ông chủ ra lệnh là sẵn sàng đánh người, mấy năm qua toàn là chúng đánh người ta, thành quen rồi.
“ Cha, đánh chết bọn chúng cho con.” Đồ Cương thấy cha mình, mếu máo hét ầm lên chỉ hai người đi sau mình:
Đồ Tịch thấy Quân Tử thì ngẩn ra:” Quân Tử chuyện này là sao?”
Mặc dù Quân Tử là nhân vật có số má trong giời giang hồ, nhưng con trai bị đánh thành thế này, có người cha nào chịu được.
Đám lưu manh chẳng cần ai bảo lập tức bao vây.
“ Xéo sang bên, tưởng tao là lợn béo vùng ngoài à, thu cái trò của bọn mày lại.” Quân Tử lạnh lùng nói:
Đồ Tịch xua tay ngăn bọn đàn em, nhưng thái độ vẫn cứng rắn:” Quân Tử, mày không nói cho hai năm rõ mười thì không dễ ra khỏi đây đâu.”
Về cơ bản không ai để ý tới Tần An.
“ Bác Đồ, cháu là Tần An, con trai Tần Hoài và Lý Cầm ở lầu phía nam khu tập thể, bác còn nhớ không?” Tần An đi vào giữa sân, khoanh tay chào:
Quân Tử hơi nhếch mép, nếu không phải lúc nãy nhìn thằng nhóc này đánh người như trò giải trí thì hắn tưởng đây là đứa bé ngoan lễ phép rồi.
“ Con của Tần Hoài và Lý Cầm à, ồ, lớn thế này rồi sao, sắp không nhận ra nữa.” Đồ Tịch chỉ nhớ hai người đó có một đứa con trai mà thôi, liền hỏi:” Cháu biết chuyện gì không?”
“ Đồ Cương gần đây bám theo chị Lý Tâm Lam còn bác Lý Trường Hưng và dì Lưu Duy, cháu đưa chị ấy đi học, hắn cho rằng cháu cướp nữ nhân của mình nên gọi người phục kích cháu ở cổng tường, cháu cùng Quân Tử đánh hắn một trận.” Tần An trình bày đơn giản dễ hiểu hết mức:
Cùng ở trong hệ thống giáo dục, sống ở cùng khu tập thể, ra ra vào vào gặp nhau, tuy không nói là giao tình tốt, nhưng đưa điếu thuốc, chào hỏi vài câu thì cũng vẫn có.
Đồ Tịch vẫn có chút ấn tượng về Lý Tâm Lam, con bé đó lành tính ít nói, tuổi con trai mình trêu ghẹo tán gái là thường, vậy mà bị đánh thành bộ dạng này, lửa giận dần bốc lên, vung tay tát Tần An:” Thằng nhãi này, mày to gan lắm.”
Quân Tử có đề phòng tay nhanh như chớp tóm tay Đồ Tịch, bẻ quặt tay ông ta ấn xuống đất, rút con dao dí vào lưng ông ta, nhìn bọn lưu manh đang ùa tới:” Thằng nào dám vào?”
Đồ Tịch bị khống chế, vẫn hung hăng:” Mày mày, chúng mày, chúng mày đứng đực ra làm gì, nó đánh cho tao.”
“ Anh Quân, có gì từ từ nói, không cần tới mức này đâu.”
Kệ cho Đồ Cương quát tháo, đám lưu manh chùn ngay, Quân Tử xưa nay đáng sợ ở chỗ chơi tới cùng, không ai cho rằng hắn không dám đâm Đồ Tịch.
Chuyện này nếu đề xảy ra đổ máu coi như thù oán khó giải rồi, hơn nữa Quân Tử từng phạm án, Bí thư Đường muốn gỡ cho lần nữa cũng phiền hà, Tần An vội vàng nói:” Anh Quân, thả bác Đồ ra đi, chúng ta cứ nói rõ ngọn ngành đã.”
Quân Tử cầm dao ném phập vào cánh cửa, con dao ăn sâu tới một nửa, rút thêm con dao nữa, sau đó mới buông Đồ Tịch ra, cảnh cáo:” Chớ giở trò.”
Đồ Tịch mặt tím như gan lợn, dù sao ông ta xuất thân giáo viên, không phải lưu manh máu xộc lên đầu là bất chấp tất cả, dù giận tới mấy tạm nén xuống, tên tuổi hung thủ rõ ràng ra đó, trả thù sau cũng không muộn:” Nói đi xem nào.”
“ Bác hai cháu tên là Tần Hướng Sơn, là ông chủ lớn Đài Loan và gần đây trong thị trấn bàn tán, bác hai cháu muốn về quê giúp phát triển kinh tế. Chu Hành Chí không biết điều, ngay ngày đầu bác hai cháu tới thị trấn đã đến tìm nói muốn mở nhà máy phải chia phần cho hắn.” Tần An không sợ ánh mắt hăm dọa của đám công nhân chỉ thiếu mỗi điều xăm chữ "tao là lưu manh" trên trán, nói chuyện vẫn lễ phép:” Giờ Chu Hoành Chí bị bắt rồi, bác Đồ hẳn là biết?”
“ Liên quan gì tới tao, tao là người làm ăn chân chính.” Đồ Tịch đang phiền muộn, thời gian qua chính phủ làm rất gắt nên mới làm ăn sa sút như vậy, không ngờ thằng nhóc này là cháu của ông chủ Đài Loan kia, phiền toái rồi:
“ Chu Hoành Chí bị bắt là vì bác hai cháu nói chuyện kia ra trước mặt Bí thư Đường, ý cháu không phải nó bác hai cháu chỉ huy được Bí thư Đường, đả kích lưu manh tội phạm vốn là trách nhiệm của họ, thường ngày mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng với loại lưu manh, muốn bắt là bắt thôi, chẳng cần cố kỵ.”
“ Mày định uy hiếp tao à?” Mặt Đồ Tịch khó coi vô cùng, bị thằng choai choai ăn nói như vậy trước mặt, ông ta còn chưa ra tay là đã bội phục mình rồi: