Mục lục
Rung Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Đánh cược cái gì? Thành tích của tôi đứng thứ hai trong lớp, còn cậu đứng thứ bốn mấy vậy, ai thèm đánh cược gì với cậu chứ?” Lý Hạo gượng gạo bao biện:

“ Chúng ta đánh cược là ai có nhiều điểm cao hơn, không phải tổng điểm. Không cần phải sợ, tôi không bắt cậu làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần sau này mỗi ngày nhìn thấy tôi, hát một câu là được.” Tần An không dễ dàng bỏ qua cho Lý Hạo, loại này không thừa cơ tát cho một phát, hắn sẽ vo ve bên cạnh làm phiền rất bực mình, Tần An là người theo triết lý kẻ ác mới dễ sống:

“ Hát thế nào?” Lý Hảo nhẹ người, sợ nhất Tần An bắt mình gọi là ông nội hay cha gì đó, trẻ con thời này thích nhất trò đó.

“ Vở kịch đã hạ màn, em bị anh chinh phục, trái tim em vẫn vững vàng, nhưng quyết định hồ đồ, nên bị anh chinh phục “ Tần An ngêu ngao hát:” ... Nên bị anh chinh phục ... Nên bị anh chinh phục ... Nên bị anh chinh phục ..”

Giọng hát lẫn điệu bộ của y cực kỳ khoa trương làm đám học sinh hiếu sự túm đông túm đỏ lại hát theo bằng đủ mọi tông giọng, điệu bộ quái dị nhất. Lý Hạo mặt biến đổi liên hồi, cảm giác có vô số khuôn mặt quay cuồng cười vào mặt mình, xoay người gạt đám đông chạy mất.

“ Đa ta, đa tạ các vị.” Tần An không cưỡng ép hắn, chắp tay một vòng rồi nghênh ngang vào lớp:

“ Làm Lý Hạo mất mặt, cậu cao hứng quá nhỉ?” Tôn Tôn đang ngồi sửa soạn sách vở, thấy Tần An đặt cặp sách xuống bên cạnh, mặt mày lạnh tanh:

Tần An đang vui vẻ hơi khựng người, đột nhiên bị chất vấn, rất không thoải mái, nhưng đó là Tôn Tôn nên y nhịn, khẽ nhún vai:” Mình và cậu ta cá cược, cậu ta thua thì phải chịu thôi.”

“ Cũng không có nghĩa là cậu xúc phạm bạn học như vậy, dù gì cũng là bạn chung lớp.” Tôn Tôn bày ra thái độ lớp trưởng, giọng cực kỳ nghiêm khắc:

Đám học sinh xung quanh thấy hai người to tiếng thì im lặng lắng nghe, không ít người gật đầu tán đồng lời Tôn Tôn, đám hát phụ họa với Tần An im thít. Lý Hạo đang gục mặt xuống bàn không dám nhìn ai, lúc này ngẩng đầu lên, mặt tươi hơn hớn, không ngờ Tôn Tôn bênh bực mình.

Tần An bực bội vô cùng:” Mình thấy thế vẫn còn tử tế chán.”

“ Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đừng ấu trĩ như vậy được không?” Tôn Tôn lắc đầu, tỏ vẻ chán ngán, quay đầu đi:

Suốt cả sáng hôm đó Tôn Tôn không nói với Tần An câu nào nữa, coi như y không tồn tại. Buổi trưa, Tần An và Diệp Trúc Lan hẹn gặp nhau ở bãi cỏ trong vườn trà.

Diệp Trúc Lan má đỏ bừng bừng, cả buổi sáng cô đều trong trạng thái phấn khích, đầu óc toàn những thứ lộn xộn, giáo viên giảng bài chẳng vào đầu được chữ nào.

“ Cậu thật lợi hại, còn biết làm thơ, mà lại được điểm trọn vẹn.” Diệp Trúc Lan đá giày đi ngồi bệt trên bãi cỏ, đôi tất hai màu trắng hồng, xinh xắn đáng yêu như cô vậy:

Đề làm văn trong bài thi ngữ văn là yêu cầu miêu tả một loại cây mình thích, đề tài không giới hạn, Tần An lấy tiêu đề là "Trúc Diệp Thanh", miêu tả về trúc và trúc diệp thanh, dùng câu từ trong văn của Shakespeare và Kahlil Gibran, ngụ ý triết lý, triền miên đau khổ.

“ Cậu thật to gan, đi thi mà dám làm thơ, may mà bài thi rơi vào thầy Hải chấm, thấy ấy thích thơ, thầy ấy nói lần đầu tiên có người lấy thơ làm văn, đọc cho cả lớp 70 nghe, Hạ Ngư kể cho mình rồi.”

Diệp Trúc Lan còn hả hê lắm, còn cao hứng hơn cả mình được điểm cao, vì như thế sẽ không có ai nói ra nói vào chuyện cô chơi với Tần An nữa.

Bốn môn đạt điểm tuyệt đối, thành tích này ngay cả Tôn Tôn và Chu Thanh Hà không làm được, cả trường không có người thứ hai. Mặc dù điểm lịch sử và chính trị của Tần An thấp tệ hại, nhưng ai cũng biết đó là hai môn học thuộc lòng, chỉ cần chịu khó chăm chỉ là ai cũng có thể được điểm cao. Nhưng số học, vật lý, hóa học và tiếng Anh thì cần trí thông minh, thiên phú, cùng năng lực lý giải, không phải cứ học mà được.

“ Mình nhất định phải nói cho mẹ mình biết.”

Diệp Trúc Lan nói tía lia, Tần An chẳng xen vào được câu nào, thấy cô vui tới mức đó, tâm trạng không tốt của Tần An bay biến gần hết, tự nhón một miếng jăm-bông trong hộp cơm của cô cho vào mồm:” Nói với mẹ bạn làm gì?”

“ Trước kia cô Liêu cứ bảo mẹ mình trông chừng mình, không cho chơi với cậu, bây giờ thành tích của cậu tốt như thế, có khi còn bảo mình học tập cậu không chừng, hi hi.”

Tần An vỗ trán, thật cao kiến, sao lúc đó mình không nói với Liêu Du điều kiện này nhỉ? Nhón một miếng thịt đưa tới tận miệng Diệp Trúc Lan:” Ăn đi không mình ăn hết giờ.”

“ Hôm nay cho cậu ăn hết cũng được, coi như khao thưởng ... Á, cậu muốn ăn đòn rồi.” Diệp Trúc Thanh đang vui chẳng chú ý há mồm ra ăn luôn, đến khi thấy Tần An say sưa mút ngón tay co chân đạp cho y một cái, ôm lấy hộp cơm không cho y thò cái tay bẩn thỉu vào nữa:” Cái đồ không biết xấu hổ, còn làm thơ linh tinh.”

Sáu chữ "Diệp Trúc Lan, mình thích bạn", được Tần An khéo léo dựa theo số sinh nhật của Diệp Trúc Lan, viết vào bên trong thơ.

“ Tại sao phải xấu hổ, mình muốn nói cho cả thế giới biết mình thích Diệp Trúc Lan, cả đời đều thích.” Tần An nói rất lớn làm chim chóc trong vườn trà vỗ cánh phành phạch bay khắp nơi:

“ Nhỏ tiếng thôi.” Diệp Trúc Lan hốt hoàng bịt mồm Tần An lại:

Ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên lớp có mổm, thiếu niên non nớt, thiếu nữ ngây thơ, cảm thụ tình cảm êm đêm dịu ngọt lan tỏa trong lòng.

Rất nhiều năm sau, cả hai đều không quên được thời khắc này.

……. ……….

Kết hôn mới hơn hai năm, lại vừa sinh con đầu lòng không lâu, Liêu Du vưu vật trời sinh cũng không quá lời, làn da trắng nõn khỏe khoắn, mặt hoa da phấn, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, một đôi mắt luôn có cảm giác long lanh nước, dáng người cao nhưng cân đối .

Một chiếc váy công sợ đen chạm gần tới gối, áo thun thuần bông hồng ôm sát cơ thể, làm người ta chú ý tới hai bầu vú căng tràn phía dưới, tấm lưng mượt mà cùng bờ mong tạo nên đường ưu mỹ. Chân không đi tất vẫn mượt mà, một khí tức thanh xuân mơn mởn phối hợp với vận vị thiếu phụ thành thục, khiến người ta chao đảo.

Kỳ thực Liêu Du tới trường ăn mặc luôn đoan trang kín đáo, nhưng sức quyến rũ bẩm sinh đó khiến cô đi tới đâu cũng có nhiều người nhiệt tình chào hỏi cùng tỉ lệ quay đầu trên chín mươi phần trăm, khiến Liêu Du thầm có chút đắc ý.

Lúc này Liêu Du đứng dưới bảng thông báo của trường, nắm tay, nghiến răng, chẳng hề giống một cô giáo làm gương cho học sinh, giống như cô bé tức giận.

Đàm Đại Đồng, ông làm bừa làm bậy, đề làm văn là văn, sao chấp nhận thơ được, lại còn chép cả lên bảng thông báo của trường làm cái gì? Liêu Du làm sao không tức cho được, chiều hôm qua bị căng sữa, đau không chấm bài được, cho nên phải giao cho Đàm Đại Đồng chấm điểm, nếu bài Tần An lọt vào tay cô, cho không điểm là cái chắc.

Làm Liêu Du bất an hơn cả là bốn điểm 100 của Tần An, chỉ cần thằng nhãi đó chăm chỉ học thuộc lòng, thành tích có thể dễ dàng tăng thêm hơn một trăm điểm nữa, lọt vào mười hạng đầu là chắc chắc.

Liêu Du cũng chẳng thiếu đạo đức nghề nghiệp tới mức cầu mong thành tích của học sinh ngày càng thấp. Trước kia nói với Tần Hoài câu "có cho tôi ăn nhân sâm cũng không quản được thằng bé này", quá nửa là nói đùa thôi, lúc đó Tần Hoài nói khéo vài câu, cô cũng chẳng đuổi Tần An khỏi lớp 68.

Ai ngờ Tần Hoài không nói câu nào đã đưa Tần An về lớp mình, rồi chẳng biết làm sao ai nghe thấy câu nói kia truyền đi khắp nơi, còn lấy ra trêu Tần Hoài, khiến quan hệ hai bên trở nên lúng túng, thằng bé kia mới ra điều kiện bắt mình xin nó về lớp 68.

Chuyện vốn bắt đầu là hiểu lầm, nhưng Liêu Du chẳng muốn giải thích, sao cô có thể cúi đầu trước một đứa học sinh cho được.

... ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK