Tần An không trả lời, cứ nằm im không có bất kỳ phản ứng nào. “ Để, để mình đi tìm người.” Cho dù Tôn Tôn lòng như lửa đốt, vừa hối hận vừa tự trách, nhưng cô vẫn lý trí, nếu Tần An bị thương, mình ở đây cũng vô ích, vội đứng lên, định đi tìm giáo viên: “ Mình ... Mình không sao ...” Tần An lên tiếng, thều thào rên rỉ, chỉ thấy ngực, bụng, đùi, đầu gối đau đớn, còn may, không bị thương ở đầu, vừa rồi nằm im một lúc là để tự cảm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.