Thời đại viết một cuốn sách đủ sống cả đời đã qua rất lâu rồi, cái danh hiệu nhà văn đã không còn hấp dẫn người ta nữa, sách vở đã mất đi hào quang thần thánh của nó.
Tần Hoài còn nhớ mang máng con trai mình viết một câu chuyện ngắn bằng tiếng Anh, lúc đó chỉ là bài văn ngắn thôi, đến khi nhận cuốn vở không quá dầy từ An Thủy mới biết rằng nó đã được phát triển thành một câu chuyện hẳn hoi rồi.
Một người Trung Quốc dù có thể viết tiếng Hán lưu loát, nhưng mấy ai dùng được tiếng Hán để viết tiểu thuyết?
Tương tự như thế, người Trung Quốc viết truyện bằng tiếng Anh càng khó hơn gấp bội phần, Tần Hoài thấy nếu được xuất bản thành sách thì con trai làm một chuyện đủ để cha mình có thể yên lòng suối vàng rồi, gia học Tần gia vậy là có người kế thừa.
“ Ừ, cha không rõ người nước ngoài thích gì, dù chuyện không được xuất bản thì cha cũng thấy vui rồi.” Tần Hoài cũng chỉ xem lướt qua vài trang rồi trả lại cho An Thủy, nụ cười trên khuôn mặt của người dần bước vào tuổi trung niên có vài phần tang thương làm các nếp nhăn nhíu lại với nhau, đầy hoan hỉ.
Nhìn nụ cười đó của cha, Tần An bất giác nhớ tới nhiều năm sau, khi đó cha đã là hiệu trưởng của ngôi trường tư không hề nhỏ, đã có tuổi muốn y nối nghiệp mình, đứng trên lầu cao nhìn xuống ngôi trường của mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn, Tần An có nói : Cha đã coi đây là đỉnh cao của sự nghiệp rồi sao? Không nên dễ thỏa mãn như vậy.
Khi ấy cha vỗ vai y cười: Sự nghiệp của cha sớm đã đạt đỉnh cao từ hai mươi năm trước, không thể vượt qua, vì thế, cha thỏa mãn rồi.
Bây giờ nhìn nụ cười đó của cha, Tần An đã hiểu đỉnh cao sự nghiệp mà cha nói tới là cái gì, chỉ cần mình có thành tựu đã là niềm vui lớn nhất của cha, cũng là thành tựu lớn nhất, cả đời lấy đó làm kiêu ngạo.
Lúc này An Thủy đứng lên, tay đỡ cổ áo ngực, hơi khom người:” Cháu xin phép ạ.”
Tần Hoài vui vẻ vẫy tay:” Ừ, hai đứa đi đi, Tần An, không được nghịch.”
An Thủy cùng Tần An đi vào phòng, quan sát căn phòng có phần bừa bộn, sách vở cùng đủ món đồ linh tinh để lẫn lộn, không phản cảm còn mỉm cười, trong mắt cô, một đứa con trai phải nên như thế:” Em không trách chị khiến cha mẹ em biết chuyện này chứ, chị nghĩ cha mẹ em rất vui, con cái có thành tựu, không nên dấu cha mẹ.”
“ Sao em trách chị được.” Tần An lắc đầu:” Chị có biết người em thần tượng nhất là ai không?”
“ Ai?”
An Thủy có chút tò mò, một đứa trẻ thông minh, sái thoát, nghịch ngợm như vậy sẽ thần tượng người như thế nào? Là Leonardo da Vinci mà bất kể điêu khắc, triết học, âm nhạc, sinh vật, địa lý, kiến trúc, quân sự đều có thể gọi là thiên tài, hay là nhà khoa học đại tài Tesla gây tranh cãi cực lớn gần đây?
“ Là ông ngoại và ông nội em.” Tần An đưa ra câu trả lời nằm ngoài dự liệu của An Thủy:” Trước tiên nói ông ngoại em, ông có bốn người con trai, một con gái. Thời cách mạng văn hóa là bí thư chi bộ thôn, người của cách mạng ủy viên hội làm phản, ông cầm một thanh đao đoạt được của người Nhật Bản đứng ở cửa, không ai dám tiến một bước.”
“Khi đó mọi người đều nghèo, được ăn no đã khó, ông ngoại vẫn kiên trì cho cậu cả học hết trung học chuyên nghiệp, mẹ em học sư phạm, ba người con khác đều học đại học. Trong thôn, nhà ông ngoại không giàu, nhưng sống lưng ông ngoại rất thẳng, vì con ông đều là người có văn hóa, có học hành, mắt sáng, hiểu chuyện.”
“ Còn ông nội em, cũng không khác ông ngoại là bao, ông là người độc lập, tự cường, cả đời ông trải qua không biết bao oan ức, tự tán gia sản ủng hộ cách mạng, vậy mà cuối cùng bị quy tội chống nhân dân. Ông không vì thế mà oán hận cuộc đời, vẫn giữ bản tâm nuôi dạy con cái ăn học nên người …”
Tần An cảm khái nói một tràng dài, đến khi quay đầu sang thấy An Thủy ngồi trên giường, hai tay chống cằm chăm chú nhìn mình, ngạc nhiên:” Sao thế, mặt em dính bẩn à?”
“ Không, chỉ thấy bạn trai nhỏ của mình khi nghiêm túc là chàng trai rất đáng tin cậy, khiến người ta muốn dựa vào.” An Thủy ở riêng với Tần An thả lỏng rất nhiều, nói chuyện càng thêm thoải mái:
“ Thế có khiến chị rung động muốn hôn không?” Tần An tí tởn đi tới ngồi xuống bên cạnh An Thủy:
“ Vừa mới khen được một câu đã lòi đuôi, giờ lại thành không đáng tin rồi.” An Thủy vờ giận, khẽ gõ đầu Tần An:
“ Chính chị nói muốn làm bạn gái của em mà, bạn trai muốn hôn, bạn gái không phối hợp.” Tần An tranh thủ, biết mình lớn thêm một hai tuổi nữa, dù An Thủy có chiều ý mình tới đâu cũng không chịu để mình càn quấy nữa, kỳ thực tình cảm của y với An Thủy vẫn là tình thân áp đảo tình nam nữ, hành vi này gần giống làm nũng hơn:
“ Được rồi, em nhắm mắt lại đi, dù sao chẳng phải chưa hôn.”
Tần An nhắm mắt lại ngay, tim đập rộn ràng, mãi không thấy động tĩnh gì, mở mắt ra, nhìn thấy An Thủy che miệng cười khúc khích.
“ Không được rồi, em còn nhỏ quá, lại thích làm ra vẻ trưởng thành, trêu ghẹo cô gái nhiều tuổi hơn, hôn em có chướng ngại tâm lý lắm.” An Thủy nhìn Tần An ỉu xìu thì an ủi:” Đợi em lớn hơn đã, ít nhất phải cao hơn chị, để chị thấy em thực sự là một nam nhân rồi mới hôn em.”
Trong gian phòng nhỏ, tràn ngập hương thơm cơ thể thiếu nữ, Tần An ôm lấy vai cô, khẽ thơm lên má:” Chị An Thủy, nhớ lời hôm nay nhé, đợi em lớn lên.”
“ Được rồi, được rồi, em làm má chị ngứa quá, đừng thổi vào tai chị ...” An Thủy có máu buồn, thằng bé này thật biết trêu người ta, mới mười mấy tuổi đầu, nhưng từ lời nói, ngữ khí cùng với động tác ôn nhu, nhìn là biết chẳng đơn thuần tí nào rồi, nhưng không làm người ta ghét:
“ Tới giờ ăn cơm rồi.” Lý Cầm đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh này, xách tai con trai kéo ra:” Cái thằng nhóc này thấy chị An Thủy xinh đẹp là dính tới, xem kìa, chân còn bẩn mà dám leo lên giường à? An Thủy, cháu đừng nhường nhịn nó quá, nó giỏi được nước lấn tới lắm.”
“ Dạ ...” An Thủy đỏ mặt, sao lại để dì Lý Cẩm nhìn thấy cảnh này chứ, giờ biết ăn nói thế nào:
Tần An bị kéo ra ngoài, vẫn quay lại lén mẹ làm mặt quỷ với An Thủy, làm An Thủy bật cười, thật là, mình mới có vấn đề, nó mới mười ba tuổi thôi, dì Lý Cầm sao nghĩ qua xa được? Mình lại cứ hay quên điều này, có chút không ổn.
…
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.