Tần An ìu xìu xìu tới trước cổng trường Nhị Trung, vẫn chưa tới giờ tan học, cổng trường vắng tanh, vỗ vỗ má mấy cái lấy lại tinh thần rồi đi vào.
Nhị Trung giống sơ trung Thanh Sơn, nằm ở khu trung tâm thị trấn, đối diện có hiệu sách, văn phòng phẩm, tạp hóa, hàng thuê truyện … chủ quán hoặc tán gẫu hoặc buồn chán dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thi thoảng bị tiếng xe ô tô đi qua bấm còi làm giật mình, mở mắt ra chửi bới vừa nhìn theo với ánh mắt hâm mộ.
Cửa hiệu, quán xá nơi này chủ yếu phục vụ học sinh trong trường, thế thôi cũng kiếm đủ sống vì Nhị Trung là trường cấp huyện nội ngoại trú kết hợp, nhiều học sinh các trấn khác xung quanh cũng tới đây học.
Lội dòng lịch sử tầm năm sáu chục năm khi đó Nhị Trung huyện Phong Dụ vốn có tên là Trung học Lục Hải, từng là căn cứ địa cách mạng nổi danh "Long Xà Lục Hải", từ nơi này xuất hiện rất nhiều tướng lĩnh hiển hách thời kháng chiến chống Nhật.
Nhưng bây giờ gọi là Nhị Trung, nó sớm đã không còn kiêu hãnh xưa, giáo ủy huyện định ra phạm vi chiêu sinh của Nhị Trung là "Bọn ngốc trấn Đường Phô, lưu manh của trấn Thanh Sơn, bảo tề của trấn Ấn Thủy"
Trình độ giáo dục của trấn Đường Phô là thấp nhất, thành tích học tập kém tới mức làm người ta tuyệt vọng, trấn Thanh Đường dân phong hung hãn, đặc sản lưu manh vô lại, bảo tề của trấn Ấn Thủy càng tính chất xỉ nhục, "bảo tề" theo tiếng địa phương có ý ám chỉ những người trí tuệ và cảm xúc có vấn đề.
Cách nói này tất nhiên có thành phần khoa trương, nhưng cho thấy phạm vi chiêu sinh của Nhị Trung chẳng hề tốt, nguồn chiêu sinh như thế khiến cho Nhị Trung rất tạp nham.
Lý Tâm Lam học trong lớp thí điểm mới thành lập của Nhị Trung, họ đem những học sinh có thành tích trong top 60 của trường tập trung lại, học trong một khu nhà riêng, tách biệt hoàn toàn với học sinh bình thường, có thể gọi là trường trong trường. Theo trí nhớ của Tần An thì cách này tương đối hữu hiệu, ít nhất tỉ lệ học sinh đỗ vào các trường đại học trọng điểm ngang với Nhất Trung.
Tần An đứng ngoài khu nhà lớp thí điểm chờ đợi, nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc sau này làm giáo viên của mình, thậm chí có một người mà y cực kỳ căm ghét.
Tạ Hùng Lợi hơn ba mươi tuổi, dạy ngữ văn, chủ nhiệm lớp 156 trong tương lai.
“ Son of bitch!”
Tần An tươi cười tươi cười chào Tạ Hùng Lợi, hắn là loại giáo viên dựa vào yêu ghét cá nhân làm ảnh hưởng nhân sinh học sinh, thậm chí hủy diệt tiền đồ của một người. Trong mắt Tần An là thứ giáo viên thiếu đạo đức nghề nghiệp, có lẽ kẻ này thích cái khoải cảm thao túng cuộc đời của người khác.
Trong những giáo viên và Tần An tiếp xúc cả cuộc đời học sinh, cho dù với Liêu Du cũng chẳng có mấy ác cảm, nhiều hành vi của y đơn thuần là sự nghịch ngợm thiếu suy nghĩ, nhưng với Tạ Hùng Lợi, ngay cả về sau nhắc tới vẫn khịt mũi khó chịu.
Tạ Hùng Lợi không nhận ra Tần An cũng chẳng biết Tần An nói gì, trước khi mạng internet thịnh hành, cả phim Mỹ lưu hành trong nước cũng là bản lồng tiếng quốc ngữ, một giáo viên ngữ văn cũng không tiếp xúc với phim nguyên bản.
“ Em học ở lớp nào?”
“ Son of bitch.” Tần An vẫn cười rất hồn nhiên:
Tạ Hùng Lợi thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng bé này bị ngốc, thầm chửi một câu trong lỏng rồi rời đi.
“ Son of bitch!” Tần An cao hứng giơ tay vẫy vẫy, tựa hồ đang tạm biệt người chí thân:
“ Em đang làm cái gì thế hả?” Lý Tâm Lam dắt xe đạp ra, nhìn thấy Tần An đang đứng một mình lẩm bẩm cái gì đó như, cô nghe loáng thoáng được "bà Tạ, bà đừng trách cháu, con trai bà quá đáng ghét, có trách thì bà nên trách con trai bà khiến bà bị chửi ..", làm cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao:
“ À, không có gì.” Tần An quay lại, vui vẻ nhận lấy xe trong tay Lý Tâm Lam, dắt ra ngoài cổng, nội quy trường cấm đi xe bên trong khuôn viên trường:” Chị Tâm Lam, em có ý này hay lắm, buổi sáng em đưa chị đi học, sau đó dùng xe của chị đi tới trường, buổi chiều em lại đạp xe đo đón chị về.”
“ Hay gì chứ, chị không cần, em chẳng qua tính kế lấy xe đạp của chị đi chơi thôi.” Lý Tâm Lam lắc đầu:” Tôn Pháo nhăm nhe cái xe của chị lâu rồi, thừa biết.”
Tần An còn chưa kịp phân bua thì nhìn thấy xe của Bí thư Đường đỗ ở cổng trường, người lái xe là Quân Tử, chắc là không phải là đi làm việc công, nếu không đã chẳng để Quân Tử lái xe. Tần An cũng không định chào, dù sao cũng chẳng thân thuộc mấy, chỉ gặp nhau đúng một lần thôi.
Không ngờ Bí thư Đường lại thò đầu ra khỏi cửa sổ, cười:” Tần An, đây là bạn gái cháu đấy hả?”
Tần An cười toét miệng:” Chú Đường đi thị sát dân tình ạ.”
Cái gì mà bạn gái? Thằng nhãi này lại nói linh tinh gì rồi, Lý Tâm Lam chỉ muốn chạy ngay khỏi chỗ này, không dính dáng gì tới Tần An nữa, nhưng mà xe của mình trong tay người ta, mà Tần An dắt xe tới bên cạnh chiếc santana, cô đành đi theo.
“ Cùng đi ăn với chú đi, ăn xong chú đưa hai đứa về.”
Xem ra Bí thư Đường muốn dùng mình làm lá chắn, nếu không hắn là một quan viên độc thân, thường xuyên tới chỗ một nữ nhân độc thân, thế nào cũng tạo cớ để người ta nói ra nói vào, còn nếu chỉ buổi tối lén lút tới, sáng hôm sau kéo quần đi thì bạc bẽo quá.
Giờ kiếm được thằng nhóc, lấy cớ đưa nó đi ăn đàng hoàng gặp tình nhân, tiện quá rồi.
Tần An không từ chối, cho xe đạp vào cốp xe, kéo Lý Tâm Lam lên xe, Lý Tâm Lam nhất thời lúng túng không có chủ ý gì cả, lên xe rồi mới nhận ra mình đi theo không thích hợp, chẳng phải ngang với thừa nhận mình là bạn gái Tần An à? Chỉ là xe đã lăn bánh rồi.
Quán Gà Rừng làm ăn rất tốt, nơi này gần đường quốc lộ, cánh lái xe đường dài rất thích dừng chân lại quán nhỏ sạch sẽ này, tất nhiên không thể không kể công của bà chủ quán tươi trẻ xinh đẹp, lại còn độc thân nữa, với cánh lái xe đường dài cô đơn buồn tẻ, thực sự không đâu bằng.
Tới nơi thì hai bàn đều có khách ngồi, một đám nam nhân ngồi uống bia trò chuyện ầm ĩ, Tề Mi kê thêm một cái bàn nhỏ ở góc, nhìn thấy Lý Tâm Lam, cho rằng đây là một trong hai cô bạn gái mà Tần An nói, vui vẻ lấy hai lon nước ngọt cho họ.
Lý Tâm Lam tính cách nội tâm nhút nhát, lí nhí cảm ơn không dám đụng vào.
“ Cháu học sơ trung đúng không, chuyên môn đi đón bạn gái à, rất biết quan tâm bạn gái nhé.” Đúng như Tần An dự đoán, Đường Khiêm Hành ít khi công khai tới chỗ cô thế này, tâm tình Tề Mi cực tốt, trêu chọc Tần An:
“ Gần đây có một tên lưu manh cứ kiếm cớ đưa chị Tâm Lam đi học, ngày nào cũng quấy rầy chị ấy, nên cháu làm hộ hoa sứ giả.” Tần An mở nắp lon, cho ống hút vào rồi mới đưa Lý Tâm Lam:
“ Ồ, thì cô bé cũng lớn tuổi hơn cháu, không tệ.
“ Tần An nghe là hiểu ngay, Tề Mi nhiều tuổi hơn Đường bí thư.
“ Chuyện này cháu nên nhờ Quân Tử, dù sao hai đứa không cùng trường, cháu không thể trông cô bé suốt ngày.” Đường bí thư còn rất trẻ, tâm tính chưa bị quan trường làm trơ lỳ, có qua có lại góp ý:
Quân Tử lúc nào cũng bộ dạng lười nhác chẳng muốn nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu với Tần An, phiền toái của Tần An với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, nhấc tay một cái là xong.
“ Nhưng mà đuổi lưu manh đi rồi, cháu không còn cớ ngày ngày đưa chị ấy đi học nữa, vậy phải làm sao? Chú Đường, chú phải dạy cháu.”
“ Cháu mà còn cần dạy sao, thằng quỷ ranh.” Tề Mi lấy ngón tay xỉa vào trán Tần An:
Phần tình cảm này của Tề Mi có thể gọi là khổ luyến, có kết quả hay không chưa biết, tới ngay cả cơ hội được công khai cũng xa vời, có cô gái nào không muốn quang minh chính đại ở cạnh người mình yêu? Nhưng Tề Mi phải dùng mọi cách che dấu người ta, bây giờ ở trước mặt Tần An, có có thể bù đắp phần nào tiếc nuối này, bất giác càng thấy thằng bé này thân thiết.
***
(*) Tạ Hùng Lợi chính là giáo viên của tác giả, trong truyện có khá nhiều nhân vật dựa theo hình mẫu có thật.