“ Tôi không thể nhận được, thứ này quá quý giá.” Tần An lắc đầu trả lại, cái ná này không phải dùng tiền đánh giá độ quý trọng, y không vô duyên vô cớ mà nhận như thế, hai người đâu phải thân quen gì: Đường Mị hời hợt nói:” Chơi thử vài lần cho biết thôi, mất hứng rồi, chả lẽ vứt đi? Cũng hơi tiếc, mà nếu tôi treo trong nhà Tần Thấm nhìn thấy mang ra nghịch thì sao?” “ Vô cớ tỏ ra ân cần, không trộm cũng cướp.” Tần An vẫn không nhận:” Đã không chơi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.