An Lạc đứng bên ao nước nhỏ, tủm tỉm cười nhìn Tần An, quần áo vẫn còn nguyên trên người, chỉ cởi mỗi tất, lộ ra ngón chân đẹp như trân châu mới rửa, cô thong thả ngồi xuống, cho một chân vào ao, đàn cá liền lao ra mổ chân. An Lạc chẳng có vẻ gì không thoải mái, còn rất hưởng thụ:” Em biết anh không tốt đẹp gì mà.” “ Anh nghe thấy tiếng thét của em, nên hoảng sợ vội vàng chạy vào đây.” Tần An cũng hết sức cố gắng không lộ ra cái vẻ mặt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.