Đường Mị cắn môi, nước mắt hoen mi, Tần An lại còn cười rất vô lương tâm, lòng chua xót, nếu là Tôn Tôn hay Diệp Trúc Lan thì cậu ta có còn cười như thế không. “ Không sao chứ?” Tần An đỡ Đường Mị ngồi xuống bồn hoa, không cười nữa, ai nhìn thấy vẻ mặt Đường Mị lúc này cũng thấy không nên cười: “ Không sao.” Đường Mị lạnh lùng đáp, đồ thiên vị: “ Có đi được không?” Tần An cũng ngồi xuống: “ Cậu đi trước đi.” “ Bị thương rồi đấy, cẩn thận để lại xẹo không mặc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.