Cho dù chuyện này ai cũng biết, nhưng nghe Đường Mị nói thẳng ra bằng cái giọng đều đều như đọc thuộc lòng, Diệp Trúc Lan cảm tưởng ai nấy đều đang nhìn mình, mặt thiếu điều úp vào bát canh vẫn còn đang bốc hơi, xấu hổ không dám uống thêm nữa. Đường Mị vẫn thản nhiên húp một bát, lại tự múc thêm bát nữa. “ Diệp Tử, uống đi ...” Tôn Tôn bị lời lẽ của Đường Mị làm khó chịu, song không tiện nói gì, cũng tự múc một bát uống cho Diệp Trúc Lan đỡ xấu hổ: “
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.