Đợi Diệp Trúc Lan về tới nơi, Tần An bế lên xoay liền ba vòng, môi khẽ chạm vào nhau, từ hơi khô trở nên ướt át, nhìn nụ cười ngọt ngào thuần tịnh đó, bất giác ngây người. “ Lâu lắm chúng ta không đi chơi.” Diệp Trúc Lan và Tần An cùng nằm xuống cỏ ngắm nhìn bầu trời, cô nói là đi dã ngoại thế này, lúc ở trấn Thanh Sơn hai người đi rất nhiều sang nửa cuối năm thứ ba bận học, tới giờ hơn một năm rồi: Trời xanh như thế, nắng ấm như thế, Diệp
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.