Đạo lý thì không cần thằng nhãi này nói thì Đồ Tịch cũng biết, Chu Hoành Chí bỗng nhiên bị bắt không rõ đâu đuôi gì, Đồ Tịch mấy ngày qua cũng giật mình thon thót đang phái người nghe ngóng. Trước kia Chu Hoành Chí giúp ông ta che đậy vài việc, hắn mà khai ra là ông ta cũng phải vào khám chơi một chuyến, lúc đó chưa biết lành dữ thế nào.
“ Cháu là phận nhỏ sao dám uy hiếp trưởng bối.” Tần An vẫn rất lễ phép:” Ý cháu là hôm nay may mà cháu đánh Đồ Cương chứ không phải Đồ Cương đánh cháu, nếu không bác hai cháu tuyệt đối không bỏ qua đâu. Tần gia ở trấn Thanh Sơn này dễ bắt nạt sao, lúc đó e bác Đồ cũng gặp phiền toái.”
Quân Tử muốn cười lắm rồi, lần đầu tiên hắn nghe thấy đánh người ta lại còn là ban ơn nữa.
Đồ Tịch gườm gườm nhìn con trai, cái thằng ngu xuẩn này đã dặn rồi, đừng gây thị phi, vậy mà nó không nghe, thằng nhãi con Tần Hoài nói cũng đúng, hôm nay nó mà bị đánh thì mới đúng là chuyện rầy rà, nhà họ Tần tuy không ai làm to cả, nhưng là gia tộc hàng trăm năm ở cái đất này, kéo cả tới rất phiền, phất tay liên hồi:” Bọn mày lùi ra cả đi, chỉ là chuyện trẻ con đánh nhau thôi.”
“ Bác Đồ nói đúng rồi, nói cho cùng chỉ là chuyện giữa cháu và Đồ Cương, chỉ cần hắn không hơi chút gọi người tới chặn đường, một mình dám tìm cháu, cháu tiếp luôn. “ Tần An căn bản không coi Đồ Cương ra gì, cái ná trong tay y đâu sợ ai:” Anh Quân, chuyện xong rồi, chúng ta về thôi. Cháu chào bác Đồ.”
Nhìn Tần An và Quân Tử đi mà cha mình không cản, Đồ Cương tức tối hét lên:” Cha, cứ để bọn chúng đi như thế à?”
Bốp!
Ai ngờ Đồ Tịch vung tay tát cho con trai một cái trời giáng, làm thằng này hộc máu:” Mày giỏi đi mà ngăn chúng lại, đối phó với thằng nhóc mười mấy tuổi thấp hơn mày cả một cái đầu mà phải kéo bè kéo phái tới, giờ lại làm ra vẻ anh hùng hảo hán gì chứ, có biết nhục không hả?”
Đồ Cương ôm má sững sờ nhìn cha mình lồng lộn như thú dữ, không dám ho he gì nữa.
“ Xử lý vài chuyện cần chú trọng cái lý, lý lẽ ở đây không phải là luận đúng sai, mà quan trọng là ở hợp ý với bên nghe lẫn bên nói ...” Tần An điệu bộ ông cụ non thao thao bất tuyệt, y cảm thấy sau này có vài việc chắc cần nhờ tới Quân Tử nhiều, không thể để hắn mình là thằng nhóc không hiểu gì, như thế mới dễ làm việc:” Thời gian qua trong nước đang thực thi chính sách nghiêm đả, anh Quân đi theo Bí thư Đường chắc có nghe rồi, ở huyện bên bắn chết trăm người, có thể gọi là toàn thành để tang.”
Quân Tử tò mò nhìn thằng nhóc bên cạnh, cảm giác rất quái dị:” Ừ, nghe rồi, có một tên xui xẻo cướp ví của một cô gái, trong ví chỉ có vài đồng, kết quả khép tội lưu manh, đòm một cái.”
“ Chính thế đấy, sự việc quan trọng nằm ở chỗ xác định tính chất, cướp vài đồng tiền, tống vào nhà giam vài bữa đá đít ra ngoài là xong, nhưng nếu quy cho tội làm lưu manh, hậu quả là như anh Quân vừa nói.” Tần An vung tay:” Đồ Cương mà đánh em, có thể coi là trẻ con đánh nhau, cũng có thể định tính là lưu manh sinh sự, làm loạn trị an, nhất là hắn còn dẫn thêm người tới, tầm nghiêm trọng đẩy lên vô hạn.”
“ Đồ Tịch hiểu điều đó, nên ông ta nóng tính tới mấy cũng phải nhịn, có thách ông ta cũng không dám ra mặt cho con trai, chuyện này coi như kết thúc ở đây.”
“ Anh thấy sau này em vào quan trường được đấy.” Quân Tử thấy Tần An nói thấu băn khoăn của hắn thì yên lòng phần nào, vốn cho rằng Tần An vuốt mặt không nể mũi như thế, có khi phiền toái càng lớn:
“ Anh nói quá lời rồi, quan trường phức tạp lắm. Em á, có sống thêm một kiếp nữa cũng chưa đủ vào đó chơi đâu ... Thôi, em mời anh đi chơi bi a.” Tần An kéo Quân Tử đi, khôi phục lại bản sắc trẻ con:
Trấn Thanh Sơn không lưu hành trò cao nhã như snooker, Tần An cũng càng thích chơi bi a 9 bi, đơn giản trực tiếp, không cần tốn quá nhiều trí não, chỉ xem ai chuẩn xác hơn.
Tới phòng chơi game trên phố, chơi vài ván bi a, Quân Tử có việc đi trước, khi ấy quán bi a thường có cả máy chơi game. Tần An lúc này tiền rủng rỉnh, nhưng chơi một mình cũng vô vị, hôm nào gọi thêm Tôn Pháo, hôm nọ hắn nhìn Tần Tiểu Thiên chơi game mà thèm chảy nước dãi, tội nghiệp thằng bạn.
Trở về trường thì cuộc thi đã kết thúc, Diệp Trúc Lan không thể đi bắt cua quá nửa đã hờn dỗi về nhà. Tần An đi lấy xe đạp ở góc sân cuối trường, lúc về qua khu nhà ở của giáo viên trong trường, nhìn thấy Tôn Pháo cúi đầu rầu rĩ đứng trước cửa phòng giáo viên chủ nhiệm lớp.
“ Sao vậy, lại gây họa gì rồi à?” Tần An hớn hở dắt xe tới hỏi, không phải y xấu bụng với bạn, mà rất thích hồi tưởng những chuyện mình và Tôn Pháo làm, nên cảnh tượng này khiến y thấy thân thương:
“ Tao chẳng làm gì cả.” Tôn Pháo bộ dạng oan ức nhìn Tần An dắt xe đạp:” A, mày và Lý Tâm Lam thân thiết nhỉ.”
“ Nói xem, mày gây chuyện gì rồi, người anh em san xẻ bớt.”
“ Chính là chuyện sáng nay tao định hỏi Lý Tâm Lam, nhưng mọi người lớn lên trong cùng một cái sân, hỏi cũng ngại. Tao chỉ muốn biết, nữ sinh có mọc lông không, thế là tìm nữ sinh cùng lớp hỏi.” Tôn Pháo chẳng cần ngại ngùng với Tần An, hai đứa cùng nhau làm nhiều chuyện mất mặt lắm rồi:
Tần An toát mồ hôi, táo báo, quá táo bạo rồi, không hổ có chữ "Pháo" trong tên, câu này mà hỏi Lý Tâm Lam thế nào mình cũng bị họa lây:” Thế rồi sao, nó mách giáo viên là mày giở trò lưu manh à?”
“ Không, nó cứ nhìn tao chằm chằm, chả nói gì cả, sau đó bật khóc, cứ khóc mãi thôi, mày nói xem, có phải nó bị bệnh không? Tao còn định khuyên nó, nếu mọc rồi thì nên nhổ đi.” Tôn Pháo vì chưa khoe được hết kiến thức mà không thoải mái:” Thầy Lưu lại tưởng tao bắt nạt nó, nên phạt đứng, mày nói xem có oan không?”
Oan cái con khỉ, chưa bị kết tội lưu manh đòm một phát là may rồi, chuyện này thì Tần An không dám san xẻ bớt với thằng bạn, đang định chuồn em, không ngờ Lưu Trường An đi ra gọi:” Tần An, đứng lại đó.”
Tần An giật mình, vụ này dứt khoát mình không thể dính dáng vào, nếu không anh danh cả đời trôi theo dòng nước mất.
Cũng may Lưu Trường An chỉ nói:” Đem chỗ tài liệu này tới phòng cô Liêu cho thầy.”
(*) Cười ỉa với Tôn Pháo.