Mục lục
Rung Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ … A, đây là Hồng Cô, chú còn nhớ chứ, hồi đó chú còn tuyên bố với bọn trẻ con trong thôn, nhất định phải cưới cô ấy đấy.” Tần Hướng Sơn xem một bức ảnh cũ, đột nhiên vỗ đùi đét một cái reo lên:

Tần Hoài còn chưa nói gì thì Lý Cầm xen vào, hỏi nhanh:” Hồng Cô, có phải là người thôn Hợp Hưng, có cha là tuyển thủ cờ vây, mọi người gọi là Hồng bá không?”

“ Đúng rồi đấy, khi ấy bất kể là đi học hay đi về Hồng Cô và chú ấy luôn tay trong tay, rất thân thiết, anh em chúng tôi vì thế mà trêu chọc chú ấy suốt.” Tần Hướng Sơn tặc lưỡi liên hồi:

Lý Cầm dài giọng ra:” Chậc chậc, ấy vậy mà thời gian trước cô ấy về thăm quê, còn tới thăm cả ông nội Tần An, khi đó là chủ nhật, cả nhà em đều ở đó, anh ấy lại làm ra vẻ không quen biết gì, hóa ra là có tật giật mình. Dào ôi, chuyện hồi trẻ con, em làm gì tới mức để bụng, anh làm thế người ta thương tâm đấy.”

Tần Hoài cười khổ không thôi:” Anh thực sự không nhớ ra, giả bộ gì chứ.”

Tần An chẳng cần biết cha nói thật hay nói dối, vội hỏi:” Bác, chuyện bác kể là lúc cha cháu mấy tuổi vậy?”

Tần Hướng Sơn suy nghĩ, lâu quá rồi không nhớ, với lại khi đó khái niệm năm tháng không rõ ràng như bây giờ, năm này qua năm khác không thay đổi gì, chẳng có cột mốc ghi nhớ:” Ài, lâu lắm rồi, bác không nhớ chính xác, song ít hơn tuổi cháu bây giờ.”

Hai mắt Tần An sáng lên, làm vẻ mặt vô cùng khoa trương:” Cha, giờ cha biết vì sao con ngưỡng mộ cha rồi đấy.”

“ Thằng bé này nói linh tinh, đi ra ngoài chơi, đừng xen vào chuyện của người lớn.” Lý Cầm cái mặt già tội nghiệp của chồng bị trêu tới đỏ gay, đánh con trai một cái, đuổi ra ngoài:

Tần Tiểu Thiên vào nhà Tần An tìm kiếm rất kỹ, cái nhà này ngay cả máy chơi game Nintendo chạy băng cũ rích cũng không có, Tần An sao luyện được kỹ thuật chơi game siêu như thế chứ?

Tần An bị đuổi ra ngoài, đi có mấy bước đã thấy Tôn Pháo, ở ngay cửa sân, hắn đang cầm dây thừng giữ bốn năm con "vù vù " chơi, còn có cả một con xén tóc gãy chân.

"Vù vù" là một loại côn trùng biết bay, vì khi bay phát ra tiếng vù vù nên gọi như thế, thường xuyên đậu trên cây hòe, rất dễ bắt, sau đó dùng chỉ buộc vào chân thả cho bay, Tần An và Tôn Pháo hồi nhỏ từng bắt mấy chục con, định nuôi bán lấy tiền, bị cha mẹ thả hết đi.

Con xén tóc khá lớn, phải cỡ bằng ngón tay, đầu có hai cái râu đen trắng, rất uy vũ, một con đổi được tới mười con vù vù, là đối tượng được bọn trẻ con săn bắt nhiệt tình.

Tôn Pháo cầm ná bắn mấy con côn trùng đáng thương, nhưng bọn chúng quá nhỏ, lại bay qua bay lại, bắn mãi không trúng.

“ Xem tao mà học tập.” Giờ ná thành vật bất ly thân của Tần An, luôn gài trong cặp quần, thứ này quan trọng là quen tay, phải luyện tập liên tục:

Viu.

Tay giơ đạn bắn, dây cao su phát ra tiếng vang ù tai, một sợi chỉ từ trên không nhẹ nhàng hạ xuống đất, con vù vù bay mất tích rồi.

Tất nhiên là bắn hụt, Tần An vẫn vênh mặt cứ như mình chủ đích nhằm vào sợi chỉ:” Thấy thế nào?”

“ Thiền tàn địa khuyết thần thương cũng không bằng.” Tôn Pháo biết Tần An giỏi làm ná, không ngờ kinh tới mức đó:

Năm 1993 chiếu phim Thương Thần, do Vạn Khí Văn, Lữ Tụng Hiền đóng vai chính, nhân vật chính Doãn Bình An sử dụng kỹ thuật bắn súng gọi là Thiên Tàn Địa Khuyết mà Tôn Pháo vừa ca tụng.

Cái gọi là bách phát bách trúng chưa là gì, nhân vật chính và đối thủ quyết đấu, kỹ thuật tinh xảo tới mức bắn trúng cả đầu đạn, khiến đám con trai mới lớn vô cùng sùng bái. Nhưng súng đâu ra mà tập, vì thế ná thành vật thay thế, Tần An và Tôn Pháo cùng nhau tập ná vào lúc đó, ác danh của hai đứa cũng từ đó truyền khắp nơi, không biết bao nhiêu con thú đáng thương gặp phải độc thủ của chúng.

Biết kỳ tích chỉ xuất hiện một lần, Tần An chuyển chủ đề tránh lộ tẩy:” Mai thi kiểm tra chất lượng rồi, mày chuẩn bị thế nào?”

“ Vẫn như mọi khi, tại sao phải học tiếng Anh? Tao mà làm chủ tịch nước sẽ bỏ cái môn này.”

Tôn Pháo thành tích thuộc loại khá, nhưng tiếng Anh thì tệ hại, kéo tụt thành tích tổng xuống, làm hắn cực căm môn này.

Tần Tiểu Thiên ngồi ở chân cầu thang chơi Gameboy, không thèm chơi mấy cái trò mà nói coi là chỉ đám nhà quê mới chơi.

Hai đứa ba hoa đấu láo với nhau, một trái một phái đứng ở hai bên cửa, tay lăm lăm ná như thủ về, một lúc sau nhìn thấy Lý Tâm Lam đi học thêm về.

“ Chị Tâm Lam.” Tần An vui vẻ vẫy tay chào:

Lý Tâm Lam tựa hồ có tâm sự, chỉ "ừ" một tiếng rồi chạy vội lên lầu.

Tôn Pháo chỉ chỉ đằng xa, Đồ Cương đang ngồi trên chiếc xe đạp địa hình quanh quẩn:” Mấy ngày vừa rồi Đồ Cương cứ đạp xe bám theo chị ấy.”

Tần An gật đầu, cầm ná nhắm Đồ Cương, Tôn Pháo háo hức đợi Tần An bắn, đáng tiếc cuối cùng lại bỏ ná xuống.

Sáng thứ hai, Tần An đều đặn thức dậy rời giường, ra sân cùng Tôn Pháo tập thể dục, ăn cơm rơm trứng mẹ làm, uống một cốc sữa cho cao người, sau đó đeo cặp đứng ở cổng.

“ Chị Tâm Lam, để em chở chị cho.” Vừa thấy Lý Tâm Lam đi qua, Tần An đi tới nhận lấy ghi đông xe:

Nếu là bình thường, Lý Tâm Lam không thèm để ý tới Tần An, nhưng mà mấy ngày hôm qua cô bị Đồ Cương làm cho lo lắng, nếu như có người đi học cùng, nói không chừng Đồ Cương không dám bám theo.

Chỉ là Lý Tâm Lam chưa bao giờ thấy Tần An đi xe đạp, hai nhà ở sát nhau cô lạ gì, nên hơi nghi ngờ:” Em có biết đi xe đạp không đấy?”

“ Chị nói thử xem.” Tần An lên xe làm mẫu ngay, thứ này một khi học được là cả đời không bao giờ quên:

Lý Tâm Lam nhìn Tần An ngồi lên xe đi vòng quanh sân khu tập thể, còn biểu diễn cả hình số tám, không hề xiêu vẹo chút nào mới yên tâm, không ngờ đột nhiên Tần An đi luôn một lèo ra cửa vội đuổi theo gọi:” Tần An, đợi chị đã.”

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK