Diệp Trúc Lan đơn thuần ngây thơ mang tới cho Tần An niềm vui thuần mỹ, Tôn Tôn lãnh đạm chỉ có thể đứng xa mà nhìn, Liêu Du thành thục đầy đặn chỉ thích hợp làm đối tượng ảo tưởng dục vọng, còn về Lý Tâm Lam cô chị nhà bên bây giờ chỉ có thể đóng vai trò cô em gái bị y xoa đầu mà thôi.
Còn cô gái trước mắt, mang tới sức hút nữ tính thuần túy nhất, cái khí chất cổ điển duy mỹ như cô đọng tinh túy của Đường thi Tống từ đó, xuyên suốt gần hai mươi năm ký ức về sau, chỉ có Diệp Trúc Lan từng mang lại cho Tần An cái cảm giác đó.
An Thủy, đó là tên của cô, luôn coi Tần An là đứa em trai yêu thường nhất, cưng chiều y, bỏ qua cho trò nghịch ngợm tai quái của y. Khi Tần An về ngôi trường tư của cha làm giáo viên dạy làm gốm, chính An Thủy đem em gái mình giới thiệu cho Tần An, trở thành chị vợ y, là người thân thiết nhất.
Cảnh tượng cũng giống như trong ký ức, đây là lần đầu tiên Tần An gặp An Thủy, cảm giác giống như xem lại một bộ phim, cảnh sắc tương đồng, cảm thụ lại khác hẳn.
Phát hiện có người tới, An Thủy ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhu, tựa hồ nhìn ai cũng đều bình tĩnh, thiện mỹ như thế.
Rất nhiều năm sau vợ y cùng người nhà tới nước Mỹ đợi sinh, đúng lúc phương nam liên tục mưa lớn, nước lũ dâng lên bất ngờ làm Tần An và An Thủy chuẩn bị hành lý ở ngoại ô bị mắc kẹt.
Điện thoại, internet hoàn toàn bị cắt đứt, không có cách nào cầu cứu, chỉ có thể đợi nước rút đi, trong ngày tháng mưa gió bão bùng hoành hành đó, chính đôi mắt của An Thủy khiến Tần An lòng như lửa đốt lắng dịu lại.
Sao mình lại quên mất hôm nay tới nhà ông nội sẽ gặp chị An Thủy chứ, Tần An đấm đầu tự trách, nếu hôm nay không tới nhà ông nội, chẳng biết sau này có gặp vợ mình không ...
Nghĩ tới đó Tần An ngây người, phải rồi còn vợ, còn con gái của mình nữa.
An Thủy ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, tựa hộ đang cố áp chế một loại tâm tình kích động nào đó, ánh mắt mang vẻ thân cận, không phải là sự thân cận mà người khác vì mục đích nào đó tiếp cận cô cố ý làm ra vẻ như thế.
Từ phế phổi, chỉ có đối diện với người chí thân mới có sự thân cận tự nhiên, tùy ý như thế. An Thủy không hiểu thiếu niên gặp mình lần đầu lại có cảm giác đó với mình, nhưng cô không phản cảm, cười nhẹ hỏi:” Em là ai thế?”
Tần An kích động bước nhanh tới giới thiệu:” Ông nội em chính là ông cụ sống trong trạch viện phía sau chị, chào chị, em tên Tần An.”
“ A, chào em, chị là An Thủy, thì ra em là Tần An, chị có nghe bác cả của em tối qua tới đây nhắc tới rồi, em tới thăm ông nội à? Tần Tiểu Thiên gặp được em nhất định sẽ rất cao hứng, nó đang buồn chán, nói ở nơi này chẳng có ai để chơi.” An Thủy đứng lên, thiếu nữ mười tám tuổi đã phát dục đủ hoàn mỹ thể hiện đường cong mê người của nữ nhân, cho dù cô đi dép xăng đan đế bằng vẫn cao hơn hẳn Tần An:
Tần Cử Đức thời cách mạng văn hóa tăm tối vẫn kiên cường ở lại Thanh Sơn trấn trông coi đất tổ, nhưng một mạch khác của Tần gia là anh em Tần Hoài Đức bỏ chạy khỏi đại lục, tới Đài Loan sinh sống, nhiều năm sau lấy thân phận thương nhân Đài Loan trở về Đại Lục.
Lần này tới Thanh Sơn trấn là Tần Hướng Sơn con trai cả của Tần Hoài Đức, Tần Tiểu Thiên là con của Tần Hướng Sơn, là thiếu niên Đài Loan điển hình, hoàn toàn không có tình cảm gì với Đại Lục. Thậm chí còn rất coi thường nơi này, cứ mở mồm ra là nói Đài Bắc thế này, Đài Bắc thế kia, chê bai Đại Lục đủ điều, bị Tần An đánh cho một trận nhớ đời.
Nghe An Thủy nói tới Tần Tiểu Thiên là Tần An muốn cười, y hoàn toàn không thích hợp làm bạn Tần Tiểu Thiên, bất kể là đã từng hay bây giờ.
Hai người đi trên con đường nhỏ trải cát, từng lớp cát mịn xen lẫn đá cuối, bên đường là rạ cắt mùa hè chất thành đống kim tự tháp lớn.
“ Òa!”Đột nhiên có một bóng người từ sau đống rơm lao ra hét lớn một tiếng:
Tần An tinh mắt nhìn thấy Tần Tiểu Thiên béo như quả bóng rồi, còn chưa kịp nói gì thì An Thủy bên cạnh giật mình ngã lên người, Tần An luống cuống chân tay đỡ lấy vai An Thủy, thân thể có phần mỏng manh của thiếu niên mười ba tuổi làm sao mà đỡ nổi, thế là cả hai ngã xuống đống rơm.
Thân thể thiếu nữ đè lên người êm ái như bông, tán phán mùi thơm hấp dẫn bao phủ hoàn toàn lấy Tần An, dung nhan mỹ lệ chỉ gần trong gang tấc, đối mắt đó, bờ môi đó, hàng mi đó như món đồ sứ tinh tế không có lấy chút tì vết, hương thơm thoang thoảng từ cơ thể cùng hơi ấm cơ thể thiếu nữ làm người ta nhộn nhạo.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Tần An hơn đưa đầu lên chạm vào bờ môi An Thủy.
Chỉ tiếp xúc trong tích tắc, thậm chí chưa kịp cảm thụ bất kỳ điều gì, An Thủy hoảng hốt đứng lên, vén tóc rối loạn trước mắt, khẽ cắn môi:” Em, em, làm gì vậy hả?”
Tần An điếng người, lúng túng vô cùng, trước nay y hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ vượt thân phận nào với An Thủy, đó là chị vợ của y, chết tiệt có lẽ vì hôm qua bị Liêu Du kích thích quá mức, lại còn trải qua một giấc mơ cực kỳ hoang đường:” Chị An Thủy ... Vừa rồi, vừa rồi chị xinh đẹp quá, em không nhịn được ...”
“ Em ...” An Thủy có chút bất lực, nếu là một người trưởng thành làm thế với mình, cô có cách xử lý, với thiếu niên kém mình tới năm sáu tuổi, trong mắt cô là đứa bé nghịch ngợm, có thể làm gì đây, nhìn Tần An hoảng sợ như thế liền bật cười, nụ cười như hoa sen nở giữa mùa hè, lắc đầu hết cách:” Vậy là nụ hôn đầu của chị mất rồi.”
Tần An thở phào, An Thủy vẫn chị An Thủy của mình, luôn luôn bao dung cho y, coi mọi việc làm của y là trò nghịch ngợm của đứa em nhỏ bay đi, sợ hãi nhanh chóng thành niềm vui khiến toàn thân bay bổng:” Chị cũng không thiệt, đó là nụ hôn đầu của em.”
Tên béo Tần Tiểu Thiên mồm há hốc không sao tin nổi chuyện mình vừa chứng kiến:” Thằng kia to gan, dám hôn chị An Thủy của tao à?”