“ Tôi đúng là đại ngộ rồi, nhìn nụ cười của cậu, tôi biết giữa chúng ta thiếu cái gì, cảm giác tình yêu mà tôi tìm kiếm là cái gì.” Đường Mi vươn tay vuốt má Tần An, gây ra dòng điện li ti, nhìn cơ mặt cứng đờ của y, miệng mỉm cười: Tần An không né tránh:” Là gì thế?” “ Tôi muốn cậu cứ cười như thế, khi cậu nhìn tôi, nhớ tới tôi, cậu cũng sẽ cười như thế.” Hai mắt Đường Mị cong lên, trấn áp cảm giác ghen tuông xuống:” Vừa rồi cậu nghĩ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.