Đường Mị kéo Tần An vào phòng ngủ của y, nhìn một vòng, đơn giản sạch sẽ, điều duy nhất đáng chú ý là sách có ở khắp nơi:” Chăn của tôi bị tôi làm ướt rồi.” “ Đái dầm à?” Tần An cười phá lên rất bất lương: “ Nói linh tinh.” Đường Mị tức giận giơ chân đạp Tần An:” Cậu có phong độ một chút được không? Khi người ta gặp chuyện không may, nhất là con gái, phải nên xem xem mình có giúp được không chứ không phải thừa cơ chế nhạo.” “ À ừ, nếu thế thì
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.