.....
Chú Công nói với tôi: "Đây không phải là trường hợp khẩn cấp sao? Cậu cứ lên xe rồi nghỉ ngơi cũng được."
Sau đó, chú Công tự tay di chuyển một số thứ lên xe, vì tay tôi bị thương, nên chỉ có thể đứng xem.
Tôi không thấy Trương Siêu đâu, vì vậy tôi đã hỏi chú Công và Trần Du: "Còn Trương Siêu đâu. Hắn không đi sao?"
Sau khi nghe những lời của tôi, chú Công nói với tôi rằng lần này Trương Siêu sẽ không đi. Không lâu sau khi tôi rời đi, Trương Siêu quay lại viện để làm nghiên cứu. Nói gì đi nữa thì công việc nghiên cứu ma của anh ta cần phải được tiếp tục. Dù sao thì tất cả chúng tôi đều không thể hiểu được công trình nghiên cứu của tên Trương Siêu đó.
"Không có Trương Siêu liệu có ổn không?" Tôi nói với Trần Du. Nghĩ về phương pháp bắt ma của Trương Siêu trước đây, mặc dù lúc đầu tôi đã cười cậu ta, nhưng sau khi tận mắt tôi chứng kiến cách bắt ma của cậu ta, tôi thực sự ngưỡng mộ tài năng của hắn. Trần Du nói với tôi rằng trước khi Trương Siêu rời đi, Trần Du đã giữ lại một số thiết bị săn ma mà Trương Siêu đã chế tạo. Phương pháp sử dụng cậu ta cũng đã dạy cho Trần Du. Nhưng tiếc là lần này chúng tôi đi đến khu vực miền núi, phương tiện khoa học và công nghệ của Trương Siêu có lẽ đều trở thành 1 đống vô dụng.
Sau khi nghe Trần Du nói điều này, tôi cũng cảm thấy rằng nó có vẻ hợp lý. Sau khi tôi lên xe. Đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, tôi nói với Trần Du "Trần Du không phải là cậu không biết lái xe sao?"
Khi cậu ấy đón tôi từ sân bay vừa nãy, tôi đã không để ý điều này. Trần Du mỉm cười và nói với tôi: "Bộ não của tôi rất thông minh đó, cậu nghĩ tôi giả bộ à? Tôi đã học được cách lái xe chỉ trong hai ngày, và sau đó sử dụng thiên sư lệnh để tìm đội giao thông. Đây là một trường hợp đặc biệt, vì vậy tôi đã có bằng lái xe do bên đội giao thông cấp phát. "
Trần Du này, thực sự đã sử dụng quyền lực của Thiên sư lệnh để có được bằng lái.
Chiếc xe đã lái thẳng đến ga xe lửa, xe của chúng tôi đã dừng lại tại đây, mang theo một vài chiếc vali lên tàu. Điều khiến chúng tôi không thể nói nên lời là chú Công vẫn đang tìm ghế của mình. Trong khi chúng tôi đã mua sẵn chỗ ngồi cố định trên tàu rồi. Có lẽ sẽ phải ở trên con tàu này 20 giờ lận, nhưng biết sao được, cũng không còn cách nào khác.
Ngoài ba chúng tôi, còn có một phụ nữ trung niên. Mặc dù người này mặc quần áo bình thường, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy rất xinh đẹp. Khi còn trẻ, cô ấy chắc hẳn phải là một mỹ nhân. Sau khi người phụ nữ trung niên ngồi xuống chỗ ngồi, chú Công thấy tôi ngồi bên cạnh người phụ nữ trung niên, ông ấy
đã liên tục yêu cầu tôi đổi chỗ cho ông ấy. Chú Công lúc mới lên tàu rõ là phải giành lấy chỗ ngồi bên cửa sổ. Vậy mà bây giờ ông chú ấy lại nói rằng ngồi ở đấy nhìn thấy cửa sổ khiến ông ấy thấy chóng mặt. Thực ra thì chú Công đang nhìn chằm chằm vào đôi chân dài miên man cao chót vót của người phụ nữ trung niên kia, chú ý đến mức không rời mắt. Tôi phải thừa nhận rằng mặc dù người phụ nữ này hơi có tuổi, nhưng cô ấy có khuôn mặt rất đẹp. Ngay cả dáng người cũng rất đẹp.
Sau khi đổi chỗ ngồi cạnh người phụ nữ trung niên, chú Công tỏ vẻ rất hài lòng, cầm một quyển sách giờ vờ như đang hăng say đọc, nhưng đôi mắt của chú Công lại liếc nhìn vào ngực của người phụ nữ trung niên.
May mắn thay, người phụ nữ trung niên dường như đang ở trong một tâm trạng không tốt. Ánh mắt buồn bã nhìn ra cửa sổ đầy vẻ suy tư, nếu không thì cô ấy đã nhìn thấy chú Công đang nhìn lén, lúc ấy chắc chúng tôi sẽ phải chuẩn bị 1 vòng hoa trắng cho chú Công mất thôi. (ý muốn nói nếu chú Công bị phát hiện hẳn sẽ đi đời)
Tôi muốn bảo chú Công hãy nói qua công việc và địa điểm chính xác mà chúng tôi sẽ phải trừ tà hôm nay.
Nhưng chú Công đã liếc nhìn và giả vờ nói với tôi "Ở đây nói không tiện".
Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt của chú Công lại nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh. Hình như chú Công đã sa vào lưới tình và tôi mà hỏi thêm thì giống như đang cản trở việc yêu đương của chú ấy. Đó cũng là lý do vì sao chú Công cũng lười nói với tôi.
Tôi đang định nói chuyện đó với Trần Du thì cậu ta đã đưa tay bịt miệng của tôi, thỉnh thoảng cậu ta lại liếc nhìn người phụ nữ này. Cậu ta nhấc cặp kính râm cùng tóc mái lên, để lộ đôi mắt xám. Nhìn thấy hành động này của cậu ta, tôi đoán có lẽ sẽ có chuyện không mấy tốt đẹp. Người phụ nữ trung niên này không lẽ lại có vấn đề. Tôi không biết dự cảm của tôi có đúng không? Nhưng tôi đã cảm thấy có vấn đề ngay khi người phụ nữ này xuất hiện. Nói xong, tôi nhanh chóng huy động lấy 1 chút âm khí rồi hội tụ vào mắt tôi để mở ra âm nhãn, rồi tôi từ từ ngước nhìn người phụ nữ trung niên. Từ trên người của người phụ nữ này hiện ra lờ mờ. Có một luồng khí đen kéo dài từ trên trán của người phụ nữ trung niên.
Nhưng không có bất kì linh hồn ma quỷ nào bên cạnh người phụ nữ này. Nhưng nói chung, luồng khí này về cơ bản là luồng khí dẫn con người ta đến cái chết. Và hiện tại trong cơ thể của người phụ nữ này, ngọn lửa âm dương gần như bị dập tắt. Điều đó cũng cho thấy rằng nếu có một con ma muốn xâm nhập vào cơ thể của người phụ nữ này, thì nó gần như không cần nỗ lực vẫn có thể xâm nhập được.
Lúc này, Trần Du liếc tôi, dường như hỏi tôi có thấy điều gì bất thường không.
Tôi gật đầu với Trần Du, rồi hạ giọng và nói với Trần Du "Thế này khác gì chờ chết."
Trần Du thấy tôi nói như vậy thì liền quay sang nói với người phụ nữ: "Cô đi đâu vậy? "
Người phụ nữ hơi ngước lên nhìn chúng tôi, cô ấy dường như đang trong tâm trạng rất tồi tệ. Cô ấy chỉ đơn giản quay lại với chúng tôi và nói rằng cô ấy đang trên đường trở về quê nhà.
Trần Du tiếp tục hỏi, nhưng người phụ nữ trông có vẻ mệt mỏi, cô ấy nở một nụ cười với chúng tôi và nói "Tôi hơi mệt, tôi có thể nghỉ ngơi không?"
Người phụ nữ sau khi nói chuyện thì tựa lưng vào ghế rồi liền nhắm mắt ngủ.
Trần Du muốn nói thêm điều gì đó nhưng tôi nhẹ nhàng kéo Trần Du, rồi nháy mắt về phía anh ấy và nói :"Đi ra ngoài nói chuyện".
Nói xong, tôi bảo chú Công là đi vệ sinh, và Trần Du nhanh chóng làm theo tôi.
"Tại sao cậu lại kéo tôi?" Trần Du nói với tôi.
"Cậu nói rằng khuôn mặt của người này toát lên vẻ chết chóc. Chúng ta chỉ là những người bắt ma, không phải là người thay đổi vận mệnh. Đây có lẽ là một vận mệnh đã đươc định sẵn. Cậu có thay đổi hay ép buộc được vận mệnh này hay không? "Tôi nói với Trần Du.
Trần Du không tán thành và nói "Có thể chúng ta vẫn còn cơ hội để giúp được người phụ nữ này ".
Chúng ta là những pháp sư trừ ma diệt quỷ và việc chúng ta làm là để cứu mạng người khác. Mỗi người đều có những vầng sáng thể hiện tuổi thọ ngắn và dài. Vầng sáng của người phụ nữ đó rõ ràng là một tuổi thọ dài, nhưng màu đen tại chán của cô ta mạnh đến nỗi rõ ràng cô ta đang bị chế ngự. Có lẽ, chúng ta có thể giúp cô ấy trên đường đi. Cậu cũng có thể đến Thiên Sư Đường để lấy điểm sau việc này. Nếu chúng ta lên cấp ba, chúng ta sẽ có số tiền 15 vạn tệ. "
Những lời trước đó của Trần Du khiến tôi nhìn lại vấn đề một chút, nhưng sau khi tôi nghe thấy những lời phía sau, thì thật chất anh chàng này vẫn nhìn vào vật chất mà thôi. Từ khi anh ta ở cùng với Hồ Đình Đình, Trần Du cũng thực sự trở nên 'tham lam vì tiền'.
"Người phụ nữ đó sẽ tin chúng ta ư". Tôi nhìn Trần Du và nói.
Trần Du cười có chút xấu hổ. Sau đó, anh ấy nói với tôi "Có thể như vậy nếu cô ta quan tâm đến sống chết của bản thân. Nhưng nếu cô ta không muốn tin chúng ta thì đó cũng là do cô ta lựa chọn. "
Nói xong Trần Du đột nhiên có vẻ rất phấn khích, và nói với tôi rằng cậu ta nghĩ ra một cách tuyệt vời, và người phụ nữ chắc chắn sẽ tin tưởng cậu ta. Sau khi nói xong Trần Du chạy về phía vị trí ngồi,anh ta đi trước mặt người phụ nữ. Rồi anh ta ho nhẹ, và người phụ nữ dường như không ngủ, khẽ mở mắt, liếc nhìn Trần Du, rồi lại khép lại.
Trần Du được đằng chân lân đằng đầu liền hắng giọng với người phụ nữ đó "Vị Tỷ tỷ này, tôi thực sự không muốn che giấu điều này, tôi thấy ba vệt sáng của cô hiện ra lờ mờ, trên trán có một luồng khí đen, nhìn qua thì đây giống như điềm báo cái chết"
Trần Du rõ ràng đang nói sự thật, nhưng tại thời điểm này khi tôi nghe những lời đó, tôi thấy như là cậu ta đang nói dối nột cách trắng trợn vậy. Làm sao cậu ta dám nghĩ đây là một ý tưởng hay cơ chứ, rõ ràng là ý tưởng quá tệ.
Sau khi nghe những lời của Trần Du, người phụ nữ từ từ mở mắt ra nhìn Trần Du và nói: "Chàng trai trẻ, chắc hẳn bạn đã không học hành đến nơi đến chốn, nên mới có những lời nói dối như vậy đúng không? Muốn kiếm tiền thì dùng sức của mình đi, đừng đi lừa người như vậy"
Chú Công nhìn tôi và hỏi tôi bằng ánh mắt "Trần Du nói thật đấy à?".
Tôi khẽ gật đầu, chú Công liền bắt lấy cơ hội, ngay lập tức giả vờ như một nhân vật bước ra từ truyện cổ tích, rồi nói với người phụ nữ "Vị cô nương này xin đừng trốn tránh, chúng tôi là ba người hàn ma. Chàng trai trẻ kia là một tu sĩ đã thực hành trên núi Vân Thủy. Lần này cậu ta từ trên núi xuống để xua đuổi tà ác và làm việc thiện"
Chú Công lại bắt đầu nói phóng đại lên, núi Vân Thủy? Nó ở đâu ngay cả bản thân chú Công cũng không biết chính xác. Cái nhìn thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt của người phụ nữ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Rõ ràng, cô ấy đang coi chúng tôi là những kẻ lừa đảo hoặc là những tay xã hội đen.
Người phụ nữ này rõ ràng là một người vô thần. Sau đó, cô ta đứng dậy và nói rằng cô muốn đi vào phòng tắm. Sau khi người phụ nữ rời đi, chú Công hỏi chúng tôi, liệu có đáng tin không? Có con ma nào đang ám người phụ nữ kia không?
Chúng tôi đã nói về những gì chúng tôi thấy với chú Công. Chú ấy sờ cằm và nói "Dường như chúng ta có thể kiếm thêm tiền trên đường đi rồi. hahaa"
"Cháu khuyên chú nên thành thật một chút để người khác tin những gì chú nói. Mà chú còn nói cả núi Vân Thủy. Núi Vân Thủy ở đâu? "Tôi liếc nhìn chú Công và nói. Ông chú nói quá cường điệu hóa mọi chuyện lên, tôi gần như không tự hào về mình như lời chú Công nói vừa rồi. Đừng nói đến người phụ nữ đó có tin không, ngay cả tôi nghe còn không thể tin được.
Chú Công nói với tôi "Chung Xuyên, cậu có tin tôi không?"
Chú Công đang khoe khoang với tôi, nhưng lúc này tôi thấy rằng người phụ nữ đó đi cùng một vài cảnh sát tiến lại về phía chúng tôi. Tôi nhanh chóng nói với chú ấy, "Chú Công, đừng nói thêm điều gì cả, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó"
Chú Công vừa nói xong câu "rắc rối gì vậy?" thì các anh cảnh sát đã đến gần chúng tôi, và người phụ nữ chỉ vào chúng tôi rồi nói nói, "chính là bọn họ, ba người họ là một băng đảng lừa đảo."
"Không phải đâu, đại tỷ à. Cô đang làm gì vậy, tất cả những điều chúng tôi nói đều là vì an nguy của cô đó" Chú Công thấy cảnh sát đến và nhanh chóng đứng dậy để giải thích điều này với người phụ nữ đó.
Nhưng hai cảnh sát nói với chúng tôi "Nếu ông còn quấy rối hành khách nữ này, chúng tôi sẽ có biện pháp cưỡng chế đối với ông. "