.....
Lúc này, tôi nhìn quanh nhưng không có gì thay đổi. Nhưng tôi có thể cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng dần. Chỉ trong một vài hơi thở ngắn ngủi, nhiệt độ trong bình này đã tăng vọt, và đột nhiên tôi chỉ cảm thấy bản thân như một con kiến trên cái chảo nóng. Ở trong cái bình này đứng ngồi không yên.
Tôi bắt đầu đi đi lại lại trong cái bình này, nhưng nhiệt độ ở đây tăng rất nhanh. Mặc dù lúc này tôi đã là một linh hồn, nhưng nó vẫn mang lại cho tôi cảm giác ngột ngạt.
Hơn nữa linh hồn tôi dường như đang bị bốc hơi, cảm giác này thật khó chịu. Không hề đau, nhưng cũng hoàn toàn không thoải mái chút nào.
Ngay khi tôi sắp sụp đổ thì bên tai tôi đột nhiên vang lên một loạt âm thanh của trẻ con. "Bố, bố nhất định phải nhẫn nhịn, đây là một cơ hội tuyệt vời để có thể tôi luyện được hoàn toàn cơ thể và hồn phách của bố, cơ thể bố được tôi luyện rất thành công. Nhưng nếu như hồn phách của bố không được tôi luyện đủ thì cơ thể và hồn phách của bố không thể phối hợp với nhau được nữa. Bây giờ bố hãy cùng con tôi luyện đi."
Nghe thấy những âm thanh yếu ớt này, quả nhiên cũng giống như tôi nghĩ, tiểu Hàn đang giúp tôi. Tôi chỉ cảm thấy rằng cơ thể của tôi gần như bị phá vỡ. Vì vậy, không có lý do gì để tôi nghĩ thêm gì nhiều nữa. Tôi liền học những câu thần chú mà tiểu Hàn đọc. Sau khi nghe những câu thần chú này, tôi đã thử một vài lần mà không thành công, bởi vì câu thần chú này quá khó đọc. Tôi đã thất bại nhiều lần liên tiếp, sức nóng xung quanh tôi trở nên nghiêm trọng hơn.
Môi trường trong suốt ban đầu bên cạnh tôi cũng biến thành màu đỏ mờ trong nháy mắt, như thể có thứ gì đó đang được nướng trong căn phòng này. Tôi càng lo lắng, càng dễ thất bại, nhưng giọng nói của tiểu Hàn lúc này lại vang vọng trong đầu tôi "Bố ơi, bình tĩnh, từ từ thôi."
Sau đó, tôi lặp lại ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được. Mặc dù tiểu Hàn đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh hết mức có thể, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng lúc này tiểu Hàn cũng có chút căng thẳng.
Còn tôi lúc này có một cảm giác rất rõ ràng. Với nhiệt độ nóng như thiêu này, linh hồn tôi bắt đầu trở nên nhẹ như bay, cả người dường như muốn tan ra. Tôi biết rằng nếu không thành công, sợ là linh hồn tôi sẽ bị nhiệt độ nóng bức này làm cho tan chảy mất.
Bây giờ tôi không có cách nào khác, tôi chỉ có thể bình tĩnh và suy ngẫm về câu thần chú này nhiều lần. Chỉ khi tôi thử hàng chục lần thì cuối cùng tôi mới đọc được câu thần chú một cách hoàn chỉnh.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy râm ran trên trán, rồi cả đầu tôi nữa dường như đang bị đốt cháy như thể một luồng dầu nóng bùng lên trong đầu tôi vậy. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng rằng khí nóng ở bên cạnh không rõ ràng tới từ đâu đang không ngừng gột rửa cơ thể. Sau khi dòng nhiệt này đi vào ấn đường của tôi, rồi lập tức chạy lên nơi cao nhất của cơ thể.
Tôi chỉ cảm thấy một hơi thở nóng hổi chạy dọc đầu, rồi liền tới khắp ngũ quan. Cái loại cảm giác này không đủ để có thể diễn tả hết nỗi đau này. Hơi nóng ban đầu trong bình dường như đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể tôi sau khi tôi đọc câu thần chú. Mọi nơi trong cơ thể tôi dường như đang bùng cháy.
Giọng nói của tiểu Hàn lại vang lên lần nữa bên cạnh tôi "Bố thật giỏi. Chỉ cần qua được cái lạnh cực độ, bố mới có thể đưa hai khí tức cực âm và cực dương của mình xâm nhập vào cơ thể, sau đó túy thể của linh hồn mới có thể được hoàn thành. Đến lúc đó con sẽ giúp bố đưa cơ thể và hồn phách của bố hòa nhập hoàn toàn được. Theo cách này sẽ càng tốt hơn cho sự tu luyện của bố, đối với việc bố quay lại tìm chúng con càng thêm dễ dàng hơn."
Lời của tiểu Hàn tôi nghe không hiểu cho lắm, chỉ là nhiệt độ ở xung quanh ngay lập tức được hạ xuống nhưng khí nóng trong cơ thể tôi thì vẫn đang hoành hành. Đột nhiên, cảm giác băng và lửa gần như khiến tôi suy sụp, không chờ tôi suy nghĩ thêm tiểu Hàn liền nói một loạt thứ ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu hoàn toàn.
Rõ ràng là con bé muốn tôi cùng niệm theo nó. Tôi lúc này không nghĩ ngợi gì thêm nhiều cả, liền niệm theo. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi đã hối hận ngay lập tức. Bởi vì khi niệm xong, cái lạnh đến thấu xương lập tức xâm nhập vào trong cơ thể tôi, hai luồng khí tức ở trong linh hồn cũng bắt đầu đấu đá.
Tôi không thể làm bất cứ điều gì vào lúc này. Tôi không biết phải làm gì nữa. Điều duy nhất mà tôi chỉ có thể làm bây giờ là cắn chặt răng chịu đựng.
Hai luồng khí tức này không ngừng tranh đấu trong cơ thể tôi. Ban đầu còn cảm nhận được rất rõ hai luồng khí mỗi loại chiếm một nửa cơ thể, một nửa âm một nửa dương. Nhưng sau vài phút thì bắt đầu cảm thấy không rõ ràng nữa, hai khí tức dường như bắt đầu đấu đá lẫn lộn. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, hai thứ khí tức này khiến linh hồn tôi cảm thấy chúng như muốn xé vỡ tôi ra vậy.
Nói thật, nếu như tôi được lựa chọn cái chết thì tôi nhất định không do dự bởi vì cái loại cảm giác này quá đau khổ rồi.
Tuy nhiên, tại thời điểm này tôi thậm chí không thể tự làm điều đó. Mà giọng nói của tiểu Hàn cứ vang vọng bên tôi. Dù vậy tôi cũng chẳng có cách nào để trả lời con bé cả.
"Bố ơi, cố lên. Chỉ khi bố vượt qua cấp độ này thì bố mới có thể ngang tài ngang sức chiến đấu với bọn người muốn bố chết được."
"Bố, hãy kiên trì, bố chỉ cần vượt qua cấp độ này bố mới có thể được tái sinh."
"Bố, bố phải kiên trì. Có phải bố sốt ruột rồi không? Đây quả thực là cơ hội tốt để cứu được bố, cầu xin bố đấy, hãy kiên trì, hãy kiên trì." Nghe thấy những lời này, giọng của tiểu Hàn dường như nghẹn lại, hồn thể tôi lúc này gần như sụp đổ.
Ngoài một chút chấp niệm này để tôi tiếp tục mạnh mẽ, không thì hai luồng khí tức âm dương kia cũng đủ để khiến tôi sụp đổ rồi.
"Bố, kiên trì lên nếu như bố chết rồi, vậy thì chúng con sẽ không còn cơ hội nữa. Chúng con ở đây đợi bố tới cứu chúng con, con cầu xin bố nhất định phải sống sót ra ngoài, sống sót ra ngoài vì con, vì mẹ, vì cả ông bà nội nữa..."
Những lời nói của tiểu Hàn đã làm cho tâm trí tôi nhói lên như kim châm, điều này khiến cho toàn bộ cơ thể tôi phấn chấn lên. Có thể là sau khi thay đổi được tinh thần của tôi tiểu Hàn đã phát hiện ra sự thay đổi này. Cảm xúc gần như sụp đổ vừa nãy của con bé giờ đây trong nháy mắt đã lấy lại được tinh thần.
"Đúng rồi, cố gắng lên bố. Rất nhanh nữa thôi có thể hợp nhất rồi. Bố niệm câu thần chú này đi."
Tiểu Hàn vừa động viên tôi không ngừng vừa đọc một đoạn thần chú khác. Tôi liền học nó như một con vẹt. Không biết tôi đã đạt đến cực hạn hay chưa. Câu thần chú đọc không thuận miệng này không biết là từ đâu, chỉ cần một lần tôi đã có thể học một cách hoàn hảo.
Sau khi niệm thành công xong, tôi có thể cảm thấy hai luồng khí tức băng lửa nhanh chóng xoay tròn trong cơ thể. Ba xoáy khí được hình thành tách biệt ở đầu, ngực và đan điền. Mỗi xoáy khí hiện ra một luồng sắc xanh đỏ quái dị. Nhưng điều kì lạ ở chỗ đó là sau khi ba xoáy khí được hình thành, đáng lẽ ra phải là cảm giác khó chịu nhưng trong nháy mắt liền trở nên hòa dịu rất nhiều. Chỉ là cảm thấy ba xoáy khí tụ hợp lại một cách kì quái, chẳng mấy chốc lan rộng ra. Vả lại hình như chúng theo sau câu khẩu quyết, ở ngực chúng bắt đầy xoay vòng.
Ngay sau khi hai luồng khí khác bị luồng khí ở giữa hấp thụ trong nháy mắt. Sau khi luồng khí ở giữa hấp thụ rồi nó bắt đầu nổ. Cái xoáy khí đó nhanh chóng biến thành những chấm nhỏ xanh đỏ, thi thoảng trong hồn thể tôi rải rác phân ra tứ phía. Sau đó hòa vào cơ thể.
Và lúc này, hình ảnh phản chiếu đầu tiên từ cơ thể tôi là cảm giác tê dại. Những chấm nhỏ màu xanh đỏ đó hòa vào tâm hồn tôi đã được một lúc.
Tôi cảm thấy bản thân giống như mảnh đất khô cằng được tưới nước vậy. Kèm theo sau đó là cảm giác dễ chịu làm tôi không còn sự chịu đựng nào nữa. Một cơn buồn ngủ ập tới, tôi cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau đó, chuyện gì đã xảy ra. Tôi không biết. Tôi không biết tôi đã hôn mê bao lâu. Tôi lờ mờ nghe thấy một cuộc trò chuyện.
"Ai cho phép các người làm như vậy?Nếu như cậu ta có chuyện gì bất trắc thì chúng ta bàn giao lại với bọn họ như nào đây." Người nói điều này nghe giống như một người phụ nữ, rõ ràng có một chút lo lắng trong giọng nói.
"Liêu viện trưởng, đây là quy tắc ở đây, ai theo vào đều phải như vậy. Nếu như không qua được ải này thì không hề có tư cách vào được chỗ chúng tôi." Cái người nói ra âm thanh tôi nghe rất quen tai, chính là lão già áo trắng đưa tôi vào.
"Lão Bạch, ông cũng biết đấy. Tiểu tử này tới đây không phải để gia nhập viện học của chúng tôi. Cậu ta mà có gì bất trắc thì chúng ta...." Trong giọng nói của người phụ nữ này có chút gấp gáp.
"Liêu viện trưởng. không nghiêm trọng như vậy đâu. Nếu như tiểu tử này thật sự quan trọng thì cấp độ này chẳng lẽ không thể qua được sao. Nếu vậy thì e rằng chỉ là một tên tiểu tốt vô danh." Trong lời nói của bạch lão đầu mang theo một chút khinh bỉ.