...
Cô bé vừa rồi còn đang ngủ say, bây giờ lại bất ngờ đứng trước mặt tôi. Sắc mặt cô bé có chút nhợt nhạt, tay đưa ra kéo kéo áo tôi, dường như không muốn tôi mở cái bình đó. Tôi đã không xin phép tiểu Hàn, tự ý mở cái bình này ra, cảm giác thật giống một đứa trẻ con phạm sai lầm.
Lúc này tôi ngượng ngùng nhìn em "tiểu Hàn! Em tỉnh rồi à. Cái này...Anh.. Anh.. "
Tiểu Hàn không hề cáu giận với tôi, chỉ kéo kéo góc áo tôi, ý bảo tôi đừng đụng vào cái bình nữa. Sau đó, cô bé lại bắt đầu ra hiệu cho tôi một lần nữa, nhưng cuối cùng một chút tôi cũng không hiểu cô bé muốn gì. Trong lúc tôi đang bối rối, sau lưng tôi vang lên giọng của Hoàng Tử.
Hoàng Tử nói "Cô bé bảo cái bình rất nguy hiểm, cậu đừng đụng vào nó."
"Rất nguy hiểm? Vậy mà tiểu cô nương đây vẫn luôn giữ nó bên mình? Như vậu chẳng phải là còn nguy hiểm hơn sao." Tôi nghe Hoàng Tử thuật lại lời của cô bé, quay ra nhìn cô bé nói.
Tiểu Hàn lại bắt đầu ra hiệu, Hoàng Tử theo đó cũng đồng thanh phiên dịch "Baba, baba không cần biết những chuyện này. Con tới đây tìm baba, chính là để baba bảo vệ nó. Tới lúc thích hợp, nhất định con sẽ nói cho baba. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, chuyện này vẫn chưa thể nói được."
Tôi biết tiểu cô nương này có rất nhiều bí mật, vậy nên tôi cũng không muốn nhiều lời.
Tôi nhìn tiểu Hàn, gật đầu nhẹ rồi nói với cô bé bằng giọng ngượng ngùng "Sau này anh sẽ không đến gần nó nữa... "
Tiểu Hàn ngay lập tức nở một nụ cười tươi, sau đó dang hai tay ra, ý bảo tôi ôm cô bé. Những chuyện như thế này, đôi khi tiểu Hàn lại trông rất trưởng thành, đôi khi lại là một đứa trẻ con ngây thơ. Tôi ôm chầm lấy tiểu Hàn. Cô bé lúc này trông rất vui vẻ, lại đối với Hoàng Tử ra hiệu đủ thứ.
Hoàng Tử gật đầu, sau đó liền lấy ra một cái balo nhỏ đặt cạnh cái bình. Tiểu Hàn tỏ vẻ rất hài lòng với việc làm của Hoàng Tử.
Hoàng Tử hành xử y như thuộc hạ của tiểu Hàn vậy. Cậu ấy đứng trước mặt tôi liền nói "Nếu không có gì khác thì chúng ta hiện tại có thể xuất phát rồi. Tôi đã hỏi thăm nhiều người rồi, chúng ta đi tới ga tàu hỏa, rồi lên tàu hỏa đi thẳng tới Miêu Cương."
Tôi gật đầu với Hoàng Tử, nói "Vậy mai chúng ta xuất phát."
Chúng tôi thu dọn đồ đạc một chút, tiểu Hàn lúc này từ trên người tôi trượt xuống, đem cái bình bỏ vào balo nhỏ mà Hoàng Tử mua cho cô bé. Chiếc balo nhỏ này giống như làm riêng cho việc đựng cái bình vậy, không lớn không nhỏ, chính là rất vừa vặn. Tiểu Hàn đeo balo lên lưng, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên cạnh tôi, bàn tay nhỏ nắm lấy tay tôi. Nhìn bộ dáng của tiểu Hàn, tôi mỉm cười, cùng nhau đi ra ngòai.
Khi mở cửa phòng, tôi phát hiện ngoài cửa có một người đang ngồi, đầu bù tóc rối. Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là ông già trước nhà ga.
"Ông làm thế nào mà tìm được tới đây? Tôi nói cho ông biết, tôi không cần người giúp đỡ, càng sẽ không cho ông tiền." Khuôn mặt Hoàng Tử lộ ra vẻ chán ghét.
Nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của Hoàng Tử, hiển nhiên là cậu ta đang tức giận.
Hoàng Tử hiện tại khiến tôi có chút buồn cười. Hoàng Tử từ nhỏ đã được giáo dục về sự văn minh lịch sự, đối với loại người này không thể đối phó.
Hơn nữa, cái tình huống này, không phải là đang trêu ngươi cậu ta sao.
Nói rồi, Hoàng Tử quay sang tôi "Chung ca, chúng ta đi thôi."
Lão ta lúc này chậm rãi đứng lên, đem điếu thuốc trên tay ném xuống đất, bước từng bước chậm rãi về phía chúng tôi. Hắn ta cười khà khà, lộ ra một chiếc răng vàng "Tên tiểu tử này thật không hiểu chuyện. Ta đến đây không phải tìm cậu, mà là tìm cái tên tàn phế này."
Ông ấy nói xong, liền quay sang nhìn tôi. Kiểu nói chuyện của ông ta thật không dễ nghe chút nào.
"Tiên sinh, tiên sinh nên biết thân biết phận của mình. Nếu ông còn cản đường chúng tôi, tôi thật sự phải đối với ông không khách khí " Hoàng Tử trở nên rất tức giận.
Ông già lừa đảo kia liếc mắt một cái nhìn Hoàng Tử, sau đó nói "Ta không nói chuyện với ngươi."
Ông già đó nói một câu, Hoàng Tử nghe được lập tức thật giống như bị nghẹn lại trong cổ họng, một lúc lâu không nói nên lời.
"Ông tới tìm tôi?" Tôi hỏi ông ấy.
Ông ta thấy tôi chịu mở lời, liền nói "Không sai, ta chính là tìm ngươi. Ta thấy các ngươi đã ở đây nhiều ngày, biết rõ là các ngươi cần giúp đỡ. Chỉ cần ngươi nguyện ý trả một ít thù lao, ta sẽ nguyện ý hỗ trợ."
"Chung ca, cậu đừng nghe hắn. Hắn chính là một kẻ lừa đảo." Rồi Hoàng Tử dừng lại, hít thở sâu để bình tĩnh. Sau đó quay sang nói với tôi.
Hóa ra, thời gian Hoàng Tử chờ Tề gia ở bến xe mà không gặp được, ngược lại mỗi ngày đều gặp tên vô lại này cả ngày ăn không ngồi rồi tới quấy rầy Hoàng Tử.
Hắn ta nói có thể giúp Hoàng Tử, chỉ cần cậu ta trả thù lao. Từ khi gặp ông ta, Hoàng Tử đối với ông già vô lại này không có chút hảo cảm. Vậy nên Hoàng Tử không thèm để ý tới hắn. Nhưng dù Hoàng Tử không để ý tới hắn, hắn vẫn ngày ngày tới đó. Những ngày sau đó, Hoàng Tử thật sự cảm thấy rất phiền toái, thật sự muốn tống cổ ông ta đi bằng cách cho tiền.
Cậu ta hỏi ông ấy yêu cầu bao nhiêu tiền, số tiền ông ta nói ra thật sự nằm ngoài dự đoán của Hoàng Tử "1 vạn tệ."
Chuyện này thật sự khiến Hoàng Tử phát điên, nhưng cậu ta vẫn cố gắng phớt lờ đi. Nhưng cái tên này vẫn là mỗi ngày đều tới quấy rầy Hoàng Tử. Tới một ngày, Hoàng Tử quả thật cũng chịu không nổi, liền nghĩ tới chi tiền ra để loại bỏ phiền toái. Nhưng vừa định đưa tiền, tên vô lại kia liền tăng giá. Hắn muốn 2 vạn. Hoàng Tử nổi điên, dùng hết lực bình sinh mắng hắn ta. Kể từ ngày hôm đó, hắn ta không còn xuất hiện nữa.
Hoàng Tử là một người ôn tồn, tính tình rất tốt. Nếu là làm Hoàng Tử sinh khí mắng chửi người, chắc chắn là chuyện quá sức chịu đựng. Nhưng nghe Hoàng Tử kể, tôi lại có chút tò mò. Ở nhà ga mỗi ngày sẽ có rất nhiều người đi tới đi lui, muốn tìm người để lừa đảo, chắc chắn Hoàng Tử không phải là lựa chọn tốt nhất. Còn có rất nhiều người khác dễ lừa gạt hơn, hắn ta sẽ không chăm chăm vào mình cậu ta như vậy.
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt tò mò. Ông ấy nghe Hoàng Tử nói xong liền đáp "Tên tiểu tử lông cánh còn chưa đủ, nói lão tử ta muốn gạt tiền ngươi? Ngươi tỏ ra hiểu biết cái gì chứ?" Nói rồi ông ta ném cho Hoàng Tử một ánh mắt khinh thường rồi quay sang tôi tươi cười "Ta biết các ngươi sẽ rời khỏi đây. Đây là cơ hội cuối cùng, các ngươi có cần sự trợ giúp của ta hay không? "
Tôi nhìn ông ta nói "Ông có thể giúp tôi?"
Ông ta mỉm cười "Đương nhiên, tôi cũng đâu có rảnh rỗi làm trò đeo bám đó."
"Ông biết chúng tôi cần gì sao?" Nhìn bộ dạng của hắn ta, tôi có chút không tin tưởng, hỏi một cách đầy hoài nghi.
Ông ta cười, gật đầu nhẹ rồi đáp "Đương nhiên rồi, đây là chuyện thường mà."
"Vậy ông chắc chắn rằng ông cần chúng tôi trả một khoản thù lao cho ông?" Tôi hướng tới ông ta nói.
Hắn ta nghe xong, cười lộ chiếc răng vàng "Đó là chuyện đương nhiên. Trên đời này làm gì có ai làm không công cho cậu?"
"Nếu là lần trước, có lẽ sẽ là 2 vạn tệ, nhưng lần này ông tới đây, chắc không chỉ là 2 vạn tệ thôi đúng không?" Xem ra ông già này để mà nói thật sự rất lưu manh.
Ông ta nghe được tôi nói, gương mặt phấn khởi liền cười lớn thành tiếng rồi hướng tới Hoàng Tử nói "Tiểu tử. Ngươi nhìn xem. Cậu so cậu với người khác xem. Haha! Nói chuyện với người biết điều thật sự rất thoải mái."
Không chờ Hoàng Tử đáp lời, ông ta quay đầu về phía tôi "10 vạn."
Tôi thực sự có hơi sửng sốt. Tuy rằng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí là hắn ta sẽ tăng giá, nhưng không hề nghĩ hắn ta sẽ hét giá cao như vậy.
Hoàng Tử nghe tên vô lại kia nói như vậy, liền thúc giục tôi "Chung ca, chúng ta đi thôi. Hắn chỉ là một kẻ điên. Tại sao ông không đi cướp ngân hàng đi cho nhanh chứ."
Nhìn bộ dạng hắn ta, tôi cũng nghĩ hắn ta chỉ là kẻ khoác lác. Cái gì mà 10 vạn chứ. Trừ phi hắn là người tới đón chúng tôi. Nhưng chuyện đó là không thể. Tề Linh đã sắp xếp người cho chúng tôi, chả nhẽ người đó sẽ đòi tiền chúng tôi hay sao. Hắn ta rõ ràng là một kẻ bịp bợm. Tôi nghĩ vậy liền quay đi, ông ta cũng không hề níu giữ tôi.
Hắn ta lầm bầm, giống như đang tự nói với chính mình nhưng lại cố gắng để chúng tôi nghe thấy "Mười vạn đổi một cánh tay. Tiếc cái gì chứ."
Hoàng Tử khựng lại, thấy vậy tôi liền dừng bước theo. Cậu ấy quay đầu hướng tới ông ta nói "Sao ông biết chuyện này?"
Ông ta dửng dưng, không thèm quay lại nhìn chúng tôi mà nói "Nếu ngươi đi rồi, ta e rằng không còn cơ hội khác đâu."
"Là ai phái ông tới đây?" Tôi hỏi ông ta, giọng đầy hoài nghi. Vì rốt cuộc ông ta và Hoàng Tử đã dây dưa với nhau quá lâu.
Hoàng Tử tâm tính đơn giản, ông ta thì hệt như một tên lừa đảo, nói không chừng vẫn là muốn lừa tiền chúng tôi. Ông ta có vẻ như đã chuẩn bị tốt tư tưởng, im lặng không nói gì. Một lúc sau liền lên tiếng "Ngươi chỉ cần đưa tiền, rồi ta sẽ giúp ngươi."