....
Tôi thật sự ngạc nhiên, Lý Thúy Phân thậm chí còn vứt con dao xuống đất một cách rất ngoan ngoãn. Cô ta nở một nụ cười rất kì lạ rồi vẫy tay với tôi.
"Tiểu sư phụ, hãy đến gần đây 1 chút, tôi có vài thứ muốn nói.."
Sự thay đổi 360 độ của Thúy Phân này, khiến tôi thực sự rất bối rối. Thấy tôi không nói gì, Thúy Phân liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng "Tiểu sư phụ, vừa rồi tôi chỉ giả vờ thôi, tôi không điên xin hãy đến gần đây.. "
Có lẽ vì thấy tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô ấy bắt đầu giải thích cho tôi. Mặc dù cô ấy đang nói với giọng điệu và biểu cảm rất bình thường.Nhưng hành động của cô ta rất cứng nhắc, khiến mọi cử chỉ của cô ta đều trông rất kì lạ. Tuy nhiên, trông cô ấy có vẻ như biết rõ về một điều gì đó. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đi thẳng về phía cô ấy, tinh thần cũng đã chuẩn bị sẵn.
Tôi đi tới bên Thúy Phân, cô ấy không phản ứng gì thêm, chỉ thì thầm với tôi "Sư phụ, hãy nghe tôi nói. Cô ấy đang đợi cậu ở sau núi.."
Sau khi nghe Thúy Phân nói, tôi nhanh chóng liếc nhìn cô ấy và nói :" Cô ấy đang đợi tôi? Ai đang đợi tôi cơ?"
Thúy Phân vẫn nói với tôi :"Người phụ nữ đó.. người phụ nữ đó đó..."
" Phụ nữ.? phụ nữ nào? " Tôi hỏi Thúy Phân.
Sau khi Thúy Phân liếc nhìn xung quanh, cô ấy đi theo tôi và nói "Chỉ là cô gái đó từ thành phố..."
Tôi muốn hỏi, nhưng chàng trai trẻ vừa mới chạy đi tìm người giúp đã dẫn tới một nhóm người. Thúy Phân ngay lập tức nghe thấy âm thanh ồn ào đó, mau chóng ngồi xổm xuống, nhặt con dao trên mặt đất sau đó nói "Đừng đến... đừng đến... đừng đến... đừng đến... đừng đến..." cả người cô ấy trông rất lo lắng. Tôi nhanh chóng bước vài bước về phía sau và liếc nhìn. Tôi thấy chàng trai trẻ đi đằng sau tôi cùng với 1 nhóm người.
Nhìn Thúy Phân lúc này, chàng trai đứng đầu nói với cô ấy:" Thúy Phân bình tĩnh lại... bình tĩnh có gì từ từ nói..."
Nhưng người này quả là rất chuyên nghiệp. Một trong số họ thu hút sự chú ý của Thúy Phân ở phía trước, một số kẻ ở phía sau trực tiếp đè Thúy Phân xuống đất. Tuy nhiên, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra. Tôi thấy Thúy Phân mỉm cười rất quỷ dị. Sau đó, cả người run lên dữ dội. Những người khỏe nhất trong số họ lúc này cũng không thể giữ nổi cô ấy. Tiếng hét chói tai của cô ấy khiến màng nhĩ chúng tôi như muốn nổ tung. Đầu óc tôi choáng váng. Cho tới khi mọi người bình phục trở lại, Thúy Phân đã biến mất từ lúc nào. Tôi nhìn thấy 1 bóng đen đi thẳng về phía ngôi đền trên núi. Lúc này, Thúy Phân không giống như một người bình thường. Cô ấy chạy trên mặt đất, sử dụng cả chân và tay. Dường như cô ấy còn có một cái đuôi phía sau. Lúc này, nhóm thanh niên vừa tới ban nãy đã bắt đầu hoảng sợ. Một trong số họ tới gặp tôi và hỏi liệu tôi có muốn tiếp tục đuổi theo cô ta hay không. Nhìn tình huống trước mặt, tôi lắc đầu. Dù tôi có muốn đi chăng nữa thì chắc chắn tôi cũng không thể bắt kịp.
Sau khi Thúy Phân bỏ chạy, chúng tôi đã nhìn nhau hồi lâu. Sắc mặt của họ không được tốt cho lắm, mọi thứ rơi vào im lặng. Tôi biết rất rõ ràng là mọi người đều đang sợ hãi. Khung cảnh quỷ dị và im lặng trước mặt khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
Mọi thứ xung quanh đây quá kì lạ. Để đề phòng bất trắc, tôi khuyên mọi người nên trở lại linh đường. Sau khi trở về cùng nhóm thanh niên, Cao Hữu Cường nhanh chóng đến chỗ chúng tôi và hỏi chúng tôi phải làm như thế nào.
Tôi ra dấu bảo với Cao Hữu Cường, rằng không sao rồi. Cao Hữu Cường cũng là người tinh ý nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Còn mấy người thanh niên kia thì khi nãy trên đường quay về, tôi cũng đã dọa bọn họ một trận, nên chắc là họ cũng sẽ không dám nói gì nữa. Cao Hữu Cường đã đuổi tất cả những người ở xung quanh hắn. Những người ở trong linh đường đã hỏi chuyện những thanh niên trẻ và họ xua tay hết lần này đến lần khác, tỏ ra như không hề biết chuyện gì.
Trần Du tới và hỏi tôi :"Chung Xuyên, tình hình bên cậu thế nào?"
Tôi kể cho Trần Du chuyện mà tôi đã gặp phải. Trần Du như nắm được mấu chốt của vấn đề, hỏi Cao Hữu Cường:"Phụ nữ.. phụ nữ nào?"
Sau khi nghe Trần Du và Cao Hữu Cường lúng túng và cố tỏ ra ngớ ngẩn. Sự thay đổi trên gương mặt của hắn ta, đến kẻ ngốc cũng có thể nhận ra. Cao Hữu Cường dường như biết người phụ nữ mà Thúy Phân nói là ai.
Lúc này, Trần Du nói với Cao Hữu Cường "Ông chủ Cao, nếu ông biết bất cứ điều gì thì cứ nói, Tôi nghĩ đến nước này rồi thì không nên che giấu nữa"
Cao Hữu Cường có vẻ là người khó tính và kiêu ngạo. Chú Công thấy vậy nhanh chóng đi theo chúng tôi và nói "Hai cậu, hãy để ông Cao được tự nhiên, hai cậu đang muốn hỏi về chuyện gì? "
Chú Công vẫn để mắt tới chúng tôi. Cao Hữu Cường thấy chú Công tới giúp, liền không muốn nói với chúng tôi về người phụ nữ đó nữa.
Hắn cố tình đổi chủ đề để nói với chúng tôi: "Ba vị sư phụ, bây giờ không còn sớm nữa, mọi người nên quay về nghỉ ngơi đi.."
"Bây giờ? Ông bảo chúng tôi đi nghỉ ngơi?" Tôi nói với Cao Hữu Cường. Tôi muốn nói, nhưng chú Công lại chen vào "Hai cậu đã hầu như không ngủ cả ngày lẫn đêm, nếu tiếp tục như vậy, các cậu sẽ chết mất "
Cao Hữu Cường theo sau và nói "Đúng đấy. Các cậu thực sự sẽ chết nếu cứ như vậy và Thúy Phân thì chưa chết nên tôi không thể chết được"
Tôi muốn nói tiếp nhưng Trần Du nháy mắt không ngừng với tôi nên tôi đành im lặng. Khuôn mặt của Cao Hữu Cường hơi xấu hổ, hắn mời chúng tôi về nghỉ ngơi, nói rằng nếu có vấn đề ở đây, hắn nhất định sẽ gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào.
Chú Công kéo chúng tôi trở về. Tôi đã cố gắng nói chuyện nhiều lần trên đường đi nhưng lại bị chú ấy chặn lại. Cho đến khi chúng tôi tới nơi mà Cao Hữu Cường đã sắp xếp, chú ấy đi theo tôi và nói "Tiểu Xuyên, chuyện ban nãy cậu đừng để bụng."
Tôi gật đầu lần nữa. Sau đó tôi hỏi, tại sao chú ấy và Trần Du không cho tôi hỏi hắn ta? Chú Công nhìn tôi, ông ấy nói rằng vấn đề này phức tạp hơn chúng tôi nghĩ. Đầu tiên là ông già nằm trên giường có 1 số vấn đề , nhưng mà dân làng vẫn che giấu đến tận bây giờ. Thứ hai, lời nguyền của thần núi có thể không như người dân nói. Nếu đó là thật thì Khưu Thục Tĩnh sẽ không chết dễ dàng như vậy. Còn nữa, chính là cô gái đến từ nội thành mà Lý Thúy Phân đã nói. Không ai trong số những người này có liên quan tới nhau. Nhưng toàn bộ chi tiết đều có liên kết chặt chẽ với ngôi đền trên núi!"
" Ýchú là chúng tôi có thể trực tiếp đến ngôi đền trên núi để kiểm tra?" Tôi hỏi chú Công. Trần Du gật đầu hết lần này đến lần khác, đó cũng là suy nghĩ của cậu ấy. Sẽ không thể có câu trả lời nếu cứ tiếp tục đứng đây và hỏi thế này. Có điều, tôi sợ những người dân làng ở đây vẫn tiếp tục không nói gì. Nếu họ chịu nói thật, sẽ có rất nhiều người dân sẽ không phải chết nữa. Họ đang che giấu điều gì đó!
Sau khi nghe những lời hai người họ nói, tôi cảm thấy họ nói rất có lý. Đúng thật là suy nghĩ của tôi hiện tại có chút bế tắc.
"Vậy chúng ta cùng đi đến ngôi đền đó chứ?" Tôi nói nhanh với chú Công.
Sau khi nghe tôi nói, chú Long xua tay "Tất nhiên tôi sẽ không đi cùng hai cậu. Tôi sẽ ở đây và giữ mọi chuyện ổn định"
Chú Công khuyên bảo chúng tôi nhưng lại không đi cùng. Chúng tôi cũng không nài nỉ gì thêm. Cuối cùng, ông ấy vẫn quyết định ở lại. Không thể giúp đỡ gì nhiều mà. Nói xong chú ấy liền bảo chúng tôi đi nghỉ ngơi một chút trước khi xuất phát. Bởi vì bây giờ đằng sau núi rừng cây rậm rạp, nếu để người ta phát hiện ra nhất định sẽ bị họ ngăn chặn lại. Thành thật mà nói, sau khi chạy tới đi lui quá nhiều, tôi thật sự đã quá mệt mỏi. Chúng tôi ngã xuống giường và thiếp đi. Trong cơn mơ ngủ, chú Công gọi tôi tỉnh dậy.
Tôi nhìn đồng hồ lúc đó, đã hơn 1 giờ sáng "Không có gì xảy ra chứ..?" Tôi nói với chú Công.
Chú ấy lắc đầu nói "Hiện tại thì không có gì. Nhưng hai cậu mau mau đi. Cố gắng trở về trước bình minh."
Chúng tôi gật đầu với chú Công rồi bước ra khỏi phòng. Ra ngòai, cả làng vẫn rực sáng đèn nhưng lại im lặng không một tiếng động, im lặng đến chết người. Ngọai trừ thỉnh thoảng những tiếng động nhỏ còn có tiếng chó sủa. Chúng tôi thuận theo đường đi ban ngày mà đi ngay trong đêm.
"Mẹ nó, trời lạnh quá. Nhiệt độ bên ngòai sao lại thấp hơn trong làng nhiều vậy chứ.." Trần Du không ngừng hắt hơi và nói một cách khó chịu.
"Đi thì cũng đã đi rồi, đừng phàn nàn. Xong việc ở đây, tôi sẽ bảo chú Công cho chúng ta đi tắm hơi.." Tôi nở nụ cười nói với Trần Du.
Trần Du nhiệt tình hưởng ứng "Chắc chắn phải đi tắm hơi còn phải tăng thêm lương"
Đang nói, Trần Du đột nhiên dừng lại "Cẩn thận !"
Trần Du nói vậy khiến tôi giật bắn người. Tôi giận dữ hỏi Trần Du ồn ào cái gì vậy. Trần Du cúi đầu và chỉ về một hướng. Nhìn về hướng hắn chỉ, tôi lập tức thấy một đám cháy đang bùng lên dữ dội. Lúc này tôi vội vã đứng dậy, toàn thân rùng mình 1 cái.
"Là ai đã đốt cháy khu rừng này vậy.." Tôi hỏi Trần Du.