Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Nhưng âm thanh từ bên ngoài làm tôi cảm thấy an tâm hơn ngay lúc này.
"không được cử động, chúng tôi là lữ đoàn cảnh sát hình sự Tần An. Các anh bị tình nghi liên quan đến một vụ bắt cóc, nếu hành có hành vi chống trả, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh"
Sau khi nghe những lời này tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Vì chú Công, chú ấy không từ bỏ tôi, chú Công đã dùng các mối quan hệ của mình tìm kiếm tôi. Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy tiếng còng tay, rồi có ai đó đến gần tôi, cởi mũ trùm đầu ánh sáng bên ngoài làm tôi phải nheo mắt lại.
"Tiểu Xuyên, cậu có sao không?" một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi, mất vài giây để mắt tôi thích nghi với ánh sáng, khuôn mặt quen thuộc hiện lên là đội trưởng Phương. Có thể nói với anh ấy rằng tôi đã thực sự chạm đến ranh giới sinh tử.
Lúc này, tôi liên tục gật đầu với đội trưởng Phương, rồi người đàn ông lực lưỡng vừa nói chuyện với tôi ban nãy vội vã hô to "hiểu lầm, là hiểu lầm viên cảnh sát này, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
Sau khi hắn ta dứt lời, đội trưởng Phương như nghe thấy một câu chuyện cười, anh ta nhanh chóng quay đầu, bước về phía tên đàn ông lực lưỡng, nói lớn "hiểu lầm? Vậy ông có thể nói cho tôi biết là ông định mời cậu ấy đi đâu?"
Tên đàn ông lực lưỡng liền quay sang nói với tôi "Ngài Chung, ngài hãy nói gì đó đi chúng tôi chỉ muốn mời ngài đi ăn, ngài biết mà, phải không?"
Đội trưởng Phương nhìn tôi, tỏ ý dò hỏi, nói "Chung Xuyên, cậu không phải sợ, đừng bị hắn đe dọa..."
Nghe những lời này từ đội trưởng Phương tôi cảm thấy ấm áp phần nào, nhưng xin lỗi bây giờ không phải lúc. Vốn dĩ ban đầu tôi muốn bẫy họ, việc này cũng đã được Dịch Tinh Hâm sắp xếp.
Tôi nhìn đội trưởng Phương và nói "Đội trưởng Phương, anh thực sự hiểu lầm rồi họ quả thật muốn mời tôi đi ăn."
Sau khi nghe tôi nói, đội trưởng Phương chỉ thấy như tai mình có vấn đề, anh cho tôi một cái nhìn hoài nghi, chỉ vào tôi và nói "Họ mời cậu đi ăn cơm với những thứ này... (bao trùm đầu + dây thừng)"
Tôi lúng túng nói với đội trưởng Phương "Đó thật sự là một hiểu lầm thôi, chúng tôi đang chơi một trò chơi, và họ nói nếu như tôi đoán được ăn ở đâu, thì họ sẽ mời tôi bữa này, nếu tôi không đoán ra, tôi sẽ phải mời họ."
Sau khi nghe tôi nói vậy, người đàn ông lực lưỡng kia tự tin hẳn lên, ngay lập tức thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát, có vẻ như ông ta cố tình để cảnh sát bắt. "Viên cảnh này, tôi đã nói đây là hiểu lầm thôi, ông vội vàng tin người khác, có thể thông tin của ông là sai."
Nghe xong những lời của tên kia, đội trưởng Phương không nói nên lời và chán nản nhìn tôi. Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, tôi thực sự hơi xấu hổ.
Sau đó tôi nói với đội trưởng Phương "Đội trưởng Phương đây thưc sự chỉ là hiểu lầm. Anh không đoán được là ai đã mời tôi ăn tối đâu. Ông ấy là chủ nhân của Dịch gia ở Thiên Sư Đường, Dịch Tinh Hâm. Anh nói xem, đó có phải là người có vai trò nhỏ đối với tôi không?" nói xong thỉnh thoảng tôi lại cau mày ra hiệu với đội trưởng Phương. Với tư cách là một người cảnh sát lâu năm, anh ta cũng hiểu tôi đang ám chỉ điều gì. Trong câu nói của tôi đã ám chỉ rõ người đứng sau người đàn ông lực lưỡng này là ai. Sau khi nghe những lời đó đội trưởng Phương vờ ho một chút, rồi nhìn tôi và nói "Hóa ra là vậy, có vẻ như tôi đã hiểu nhầm, thật là có lỗi."
Sau khi nghe những lời của đội trưởng Phương, người đàn ông lực lưỡng cũng nhận ra rằng chúng tôi đã mệt vì điều đó. Liên tục xua tay, bảo không sao, đội trưởng Phương cũng nói rằng chúng tôi có thể đi. May mắn thay tên đàn ông này thuộc dạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, hắn ta vẫn chưa phát hiện ra tôi đã gợi ý cho đội trưởng Phương nơi họ sẽ đưa tôi đến.
Sau khi đội trưởng Phương rời đi, người đàn ông này tỏ ra rất hài lòng với màn trình diễn của tôi "Có vẻ như cậu cũng là người thông minh. Đúng vậy, nếu cậu hợp tác với tôi, tôi sẽ đãi cậu một bữa ăn"
Tôi cười lúng túng "Đó là tự nhiên."
Đội trưởng Phương cũng rất hài lòng với màn trình diễn. Tôi đã tiết lộ dấu vết của mình cho anh ấy, cũng nhẹ nhõm hơn rồi.
Theo ý của Dịch Tinh Hâm, Dịch Tinh Thần sẽ không làm gì tôi. Suy cho cùng thì giữa tôi và Dịch Tinh Thần cũng không có mâu thuẫn. Việc hắn tìm tôi cũng chỉ là theo lệnh của Dịch Tinh Hâm thôi. Cứ như vậy, họ lái xe hơn một giờ thì cũng đến một khu biệt thự ở ngoại ô Tần An. Khu biệt thự này được xây dựng ở nơi hẻo lánh, khoảng cách giữa các căn biệt thự cũng rất xa nhau. Sau khi vào, tôi lái xe đi một lúc và cảm thấy rằng nếu bây giờ họ thả tôi ra, tôi cũng không tìm được đường ra. Tôi được mời xuống xe, có lẽ là vì sự hợp tác lúc nãy nên thái độ của những tên này cũng tốt hơn. Chuông cửa vang lên được một lúc thì cửa được mở ra và một ông lão tóc trắng trong bộ đồ dài xuất hiện.
Sự nghiêm nghị của ông ta khiến mọi người phải tin tưởng khi nhìn vào nó mà không vì lý do gì cả. Sau khi nhìn thấy tôi ông ta mỉm cười nói với những tên to con sau tôi "Vất vả rồi. Các cậu có thể đi."
Giọng ông ta không lớn nhưng nó rất uy lực và mạnh mẽ. Nghe ông ta nói thì những tên to con kia cúi đầu rất kính trọng.
"Chung Xuyên, cậu không phải ngạc nhiên." Ông ta nói với tôi trong một nụ cười yếu ớt.
Tôi định thần lại với nụ cười ngượng nghịu và nói "Ông đang tìm tôi?"
"Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn kết bạn." Ông ta vẫn dùng một nụ cười yếu ớt nói với tôi. Sau khi nghe ông ta nói, tôi nghĩ thầm, người trong Dịch gia thật sự thích kết bạn. Đương nhiên nghĩ vậy nhưng tôi vẫn giữ gương mặt như cũ, không tiết lộ cho ông ta điều tôi đang nghĩ. Rồi ông ta nói với tôi "Đây không phải là nơi để nói. Thiếu gia đang đợi cậu..."
"Thiếu gia!?" mặc dù tôi biết Dịch Tinh Hâm đang đợi tôi nhưng tôi vẫn giả vờ ngớ ngẩn.
"Chung Xuyên tôi cho cậu một gợi ý, khi cậu nói chuyện với thiếu gia, tốt nhất đừng tỏ ra mơ hồ như vậy, mặc dù tôi không biết thiếu gia sẽ nói gì với cậu, nhưng người thông minh trước khi tìm ra sự thật sẽ không dễ dàng đứng về một bên." Ông ta nói với tôi một cách rất thân thiết. Những gì ông ta nói rất rõ ràng. Tôi thực sự không muốn tham gia vào những việc này, nhưng Dịch Tinh Hâm đã nói một số lý do tại sao tôi không thể từ chối. Điều này đặt tôi vào một tình huống khó xử. Nhưng lời ông ta nói cũng rất có lý. Trước khi tìm ra bản chất của vấn đề thì sẽ không mù quáng đứng về một phía.
Tôi khẽ gật đầu với ông ta rồi đi vào cùng. Trước sự ngạc nhiên của tôi, bên trong ngôi biệt thự này tệ hơn so với vẻ ngoài táo bạo của nó, nó không được cải tạo chút nào, nhưng trang trí mềm mại bên trong thì vừa phải, và trông không đến nỗi tồi tàn. Trái lại, nó mang đến cảm giác cao cấp.
Đi thẳng qua phòng khách, tôi đi về phía cầu thang và đi đến một căn phòng trên tầng hai. Ông già gõ nhẹ vào bên trong cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Khi tôi nhìn thấy người đàn ông đằng sau cánh cửa, tôi sững sờ nhìn anh ta và nhìn với một cái nhìn kỳ lạ trên khuôn mặt. Anh ta cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
"Làm thế nào cậu có thể đến đây...?" anh ta hỏi tôi với một biểu cảm lạ trên khuôn mặt.
Tôi cũng ngạc nhiên nhìn anh ta nói "anh... sao anh lại ở đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK