....
Tề Linh đi đến cạnh giường, không nói không rằng liền đặt tay lên đầu con lợn.
Trong phòng dù không có gió, nhưng ngọn nến đang dần rung chuyển, và ánh nến cũng lay động theo.
Lúc này, tàn hương trong lư đột nhiên bốc cháy. Căn phòng lại tràn ngập mùi gỗ đàn hương. Bỗng nhiên, cái đầu lợn bỗng dưng trừng trừng mở hai mắt, mồm cũng há hốc ra. Cảnh này thực sự làm tôi kinh hãi. Nhưng Tề Linh không hề cho con lợn này một cơ hội nào để thành tinh. Cô ấy nhanh chóng lẩm bẩm những câu thần chú. Thình lình con lợn rú lên 1 tiếng thất thanh, rồi toàn bộ đầu lợn đều co rúm lại rồi thối rữa cực kì nhanh chóng.
Vào lúc này, có những tiếng rên ma quái bắt đầu xuất hiện. Tôi mở mắt âm dương và phát hiện có những luồng khí đen kịt quanh quẩn cơ thể của chú Công. Cái đầu lợn dường như đã to hơn và miệng nó như hấp thụ những luồng khí đen này. Tuy nhiên, Tề Linh biết rõ những thứ chuẩn bị xảy ra, nhanh tay lấy một vài lá bùa gắn tiếp vào đầu lợn. Khí đen đang bay lên ngay lập tức bị lá bùa chặn lại. Một luồng ánh sáng xuất hiện trên lá bùa.
Đầu lợn lại tiếp tục co rúm nhăn nheo lại. Sau khoảng nửa phút, đầu lợn lập tức biến thành một vũng máu. Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh tưởi và mùi xác chết hôi thối. Những ngọn nến xung quanh đã cháy cạn. Thực hồn hương bây giờ cũng đã bị cháy hết sạch trong nháy mắt.
Khí đen trong căn phòng này cũng đã biến mất, ngoại trừ mùi hôi của xác chết thì không có gì khác biệt. Tất cả những điều này kết thúc quá nhanh đến nỗi tôi chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra.
Trong khi tôi vẫn chưa hoàn hồn, Trần Du bước đến bên Tề Linh "Tề Linh? Tại sao cô lại ở đây?"
Nghe thấy giọng của Trần Du, tôi mới giật mình tỉnh lại. Tôi bước tới bên Tề Linh và nhìn cô ấy. Khuôn mặt của Tề Linh lúc này không đựơc tốt cho lắm "Em cũng biết rằng anh đã trở về, nên em đã ngay lập tức đi tìm anh. Ngay khi tới đây thì đã nhận ra mọi chuyện ở đây có chút không ổn, em cũng không ngờ rằng loại tà thuật lâu đời này lại được sử dụng lại. Chính xác thì Già Tỏa muốn làm gì, em cũng thật sự không rõ."
Câu đầu tiên của Tề Linh rõ ràng là đối phó với Trần Du, nhưng câu tiếp theo của cô ấy lại khiến chúng tôi chú ý.
"Đây là do Già Tỏa làm?"
Tôi và Trần Du như đồng thanh nói. Tề Linh gật đầu và nói với chúng tôi "Bây giờ tốt hơn hết các anh nên gọi cảnh sát. Nếu em đoán không lầm, người làm việc này vẫn loanh quanh đâu đây Tần An."
"Chúng ta có nên tới Thiên Sư Đường không? " Tôi hỏi Tề Linh. Tề Linh không nói gì, bước đến cửa và nhấn công tắc. Đèn được bật sáng. Căn phòng như bừng sáng.
"Vấn đề này, tốt nhất là các anh nên tìm cảnh sát." Tề Linh bước đến cửa, rồi nhìn chúng tôi và nói.
Khi thấy tôi và Trần Du có chút lúng túng, Tề Linh nói với chúng tôi "Được rồi, em phải đi bây giờ đây. Em không nên can thiệp chuyện này. "
Tề Linh nói rồi đi ra ngoài. Tôi muốn chạy theo cô ấy, nhưng Trần Du nhanh chóng giữ tay tôi lại.
"Cậu sao vậy?" Tôi nhìn Trần Du hơi ngạc nhiên, rồi hỏi.
Trần Du nói với tôi "Tề Linh đã nói rồi mà."
Tôi hơi sững sờ nhìn Trần Du. Tề Linh vừa nói gì à? Trần Du lẳng lặng gọi vào đường dây nóng của cảnh sát. Gọi xong cho sở cảnh sát, Trần Du quay sang nhìn tôi "Cậu vẫn không hiểu à?"
"Cuối cùng rốt cuộc là thế nào chứ? Chuyện này dù cậu có báo với cảnh sát, họ cũng không thể giải quyết nó được."Tôi nói.
Trần Du từ tốn giải thích "Tề Linh vừa nói với chúng ta việc này là do Già Tỏa làm. Thiên Sư Đường và Già Tỏa thật sự đang là kẻ thù của nhau, nhưng cậu nên biết Thiên Sư Đường được tạo và lãnh đạo bởi nhiều các gia tộc khác nhau. Họ cũng không dễ dàng gì lôi cả gia tộc ra để đối đầu với Già Tỏa, trừ khi đó là phương án cuối cùng, cậu hiểu chứ? Nếu cậu gọi cảnh sát, vấn đề này sẽ được báo cáo dần dần lên các cấp bên trên rồi sẽ tới Thiên Sư Đường, thậm chí là trên cả Thiên Sư Đường. Tới lúc đó, cấp trên sẽ hạ lệnh xuống cho Thiên Sư Đường làm việc, yếu tố công việc chắc chắn sẽ khác."
Tôi rất ngạc nhiên. Những thứ cậu ta nói thực sự rất có lý "Sao cậu lại biết những thứ này?"
Trần Du nói với tôi, mặc dù anh ta tới Dịch gia chưa lâu, nhưng nhiều thứ ở đó đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Trần Du về Thiên Sư Đường. Tất cả những chuyện đó đều là do anh rể của Dịch Tinh Thần kể cho hắn.
Vậy nên Trần Du đã hiểu rõ một phần trong chuyện này "Chuyện đó. Vậy Tề gia đã từng đắc tội với Già Tỏa, liệu bây giờ họ có tránh kịp chuyện này không?"
Thấy vẻ mặt của tôi, Trần Du liền trấn an "Hai chuyện này không liên quan tới nhau. Lúc đó, bở vì Tề Linh nên Tề gia và Già Tỏa đã có mâu thuẫn. Chuyện hôm nay, đối với một người không liên quan như chú Công, Tề gia sẽ không giải quyết đâu. Tuy nhiên, tôi thực sự phải cảm ơn Tề Linh, nếu cô ấy không tới, tôi không biết liệu bây giờ chúng ta đã thành bã chưa nữa.. "
"Vậy tại sao bọn Già Tỏa lại giết chú Công cơ chứ?" Tôi hơi nhíu mày, tôi không thể hiểu được mối quan hệ giữa chú Công và Già Tỏa liệu có gì mờ ám hay không.
Trần Du cau có nhìn tôi "Có thể liên quan đến chúng ta chăng? "
Trần Du nói như vậy, chính là không muốn tôi mất mặt. Lời nói của anh ta có thể hiểu được rằng chuyện này có liên quan đến tôi. Bởi vì từ đó đến giờ, mục tiêu của Già Tỏa không phải là Trần Du, mà là tôi.
Lại là Già Tỏa. Hai tay tôi siết chặt lại. Gia đình tôi đã bị bọn khốn này giết chết. Bây giờ tới chú Công - người thân thiết nhất của tôi hiện tại cũng bị chúng dùng tà thuật ra tay sát hại.
"Tôi sợ mục tiêu ban đầu của chúng là cả hai chúng ta. Nếu không phải nhờ Dịch gia đem tôi đi, chắc giờ này đã là cả hai ta cùng phải gánh vác chuyện này." Trần Du thấy tôi không nói gì liền tiếp lời.
Câu nói này của Trần Du càng khiến tôi thêm chán nản. Lúc này, có tiếng ồn ào bên ngoài. Chúng tôi đi ra cửa, một nhóm cảnh sát đã đến. Họ lần lượt đến xem hiện trường. Hai cảnh sát vừa đến nói rằng họ chưa gặp vụ nào như thế này. Sau khi nhìn thấy thi thể chú Công, một cảnh sát nhanh chóng chạy ra ngoài và bắt đầu nôn mửa, một người khác thì quay đầu lại và nôn ngay tại chỗ.
So với họ, tâm lý của tôi vẫn cứng rắn hơn nhiều. Vì đây là 1 vụ án mạng kinh khủng nên chúng tôi được mời ra ngoài.
Ba vị cảnh sát đưa chúng tôi đi lấy lời khai. Trước đó chúng tôi đã thống nhất không được nói tới sự xuất hiện của Tề Linh, vì vậy chuyện về Tề Linh đã bị giấu nhẹm đi. Lấy lời khai xong, ba vị cảnh sát ấy tiến lên trước mặt chúng tôi.
"Trong thời gian này, ba cậu không được phép rời khỏi Tần An và luôn bật điện thọai. Chúng tôi có thể sẽ gọi cho hai cậu bất cứ lúc nào. Cửa hàng này tạm thời sẽ bị phong tỏa, ba cậu sẽ ở đây."
Có vẻ như viên cảnh sát này vẫn còn nghi ngờ chúng tôi. Lúc này, Trần Du bước tới và nói "Anh bị sao vậy? Đây không phải là một vụ giết người bình thường!"
Cảnh sát trưởng đứng trứơc mặt Trần Du khẽ cau mày rồi chen ngang "Chúng tôi có quy trình riêng để xử lý các vụ án. Hai cậu không cần phải dạy tôi cách làm việc của mình!"
Trần Du dần trở nên lúng túng. Khi anh ta định nói gì đó, đột nhiên có một xe cảnh sát khác từ đằng xa chạy tới. Ba viên cảnh sát ấy nhìn thấy chiếc xe này liền bỏ chúng tôi mà tiến thẳng về phía đó. Từ trong xe bước ra là một người rất quen thuộc - giám đốc Lưu.
Ông ta cũng phụ trách vụ án này. Vụ án giết người lần này thật sự đã gây sốc cho ông ấy. Người cảnh sát vừa nói chuyện với chúng tôi đã đến gặp giám đốc Lưu và nói điều gì đó. Giám đốc Lưu chỉ gật đầu, khuôn mặt trông rất thiếu sức sống. Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy chúng tôi, liền đi thẳng về phía này.
Cảnh sát trưởng vội vã nói với giám đốc Lưu "Giám đốc Lưu, chính ba người này đã gọi cảnh sát."
"Tiểu Chung, Tiểu Trần, chia buồn với hai cậu..." Khuôn mặt của giám đốc Lưu bây giờ lộ rõ sự xót xa, buồn bã. Nhìn thấy khuôn mặt của giám đốc Lưu, cảnh sát trưởng sững sờ. Rõ ràng là anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Giám đốc Lưu, làm thế nào mà chuyện này tới tai ông có thể nhanh như vậy? Chúng tôi còn đang chờ chuyện ở đây xong xuôi mới tới để nói riêng với ông về cái chết kì lạ của chú Công..." Trần Du tiến lên một bước về phía giám đốc Lưu .
"Giám đốc Lưu, mặc dù ba người này là người báo cảnh sát, nhưng tôi thấy trong lời khai báo của họ thật sự rất có vấn đề..." Cảnh sát trưởng nói với ông ta.
"Tiểu Trần, tôi biết. Nhưng việc Chung Xuyên và Trần Du là kẻ tình nghi thì chắc chắn không phải. Tôi có thể đứng ra bảo lãnh cho họ." Giám đốc Lưu không đợi cảnh sát trưởng nói hết, liền ngắt lời.