.....
Nhìn thái độ của lão ta, nếu tôi mà không đưa tiền thì ông ta cũng sẽ không thèm đếm xỉa đến tôi. Tôi nhìn ông ta một lúc lâu, muốn thử ông ta một chút. Nghĩ vậy, tôi liền dứt khoát nắm tay tiểu Hàn, quay người đi xuống cầu thang. Nhìn thấy tôi bỏ đi có phần quyết liệt như vậy, Hoàng Tử cũng vội vàng nối gót đi theo.
Có điều ông già kia nhìn thấy chúng tôi bỏ đi cũng không có biểu hiện gì là muốn đuổi theo. Ngược lại thì Hoàng Tử có chút gấp gáp hỏi tôi "Chung Xuyên, cậu nói xem liệu ông già kia có phải...?"
Tôi nhìn Hoàng Tử cười "Ông ta có thể thật sự biết người chúng ta muốn tìm, hoặc có khả năng ông ta chính là người đó."
Nghe tôi nói xong, Hoàng Tử không nén nổi kinh ngạc "Vậy cậu..."
Tôi tiếp tục mỉm cười "Cậu cứ yên tâm đi."
Hoàng Tử hoài nghi nhìn tôi, biểu tình như không hiểu tôi đang muốn làm cái gì.
Thật ra tôi cũng chỉ vừa mới hiểu ra mọi chuyện mà thôi. Khả năng lão già kia chỉ muốn gây rối một chút, hoặc là đang muốn thử chúng tôi. Còn về việc muốn thử cái gì, tôi cũng không rõ. Tuy nhiên, có một điều tôi chắc chắn đó là chúng tôi không cần phải tự mình tìm đường đến Miêu Cương nữa. Nói ra cũng dễ hiểu, nếu người đàn ông kia thực sự không muốn giúp chúng tôi, việc gì phải tìm đến tận đây trước lúc chúng tôi rời đi như thế này?
Còn về việc tiền bạc, tôi có thể khẳng định rằng, dù chúng tôi không trả tiền, ông ta vẫn sẽ đưa chúng tôi đi.
Chúng tôi đi xuống lầu, sau đó trả phòng thanh toán chi phí. Vừa bước ra tới cửa thì người đàn ông lôi thôi đó lập tức đuổi theo.
"Này, chúng ta thương lượng một chút đi. Nếu mà không có tôi thì các cậu sẽ chẳng làm được gì đâu."
Trời! Nghe cái giọng đắc ý của lão ta kìa. Tôi mỉm cười vẫy tay lên, ra giá với ông ta "1 vạn, nếu muốn, chúng tôi sẽ đưa liền cho ông ngay bây giờ."
Tôi vốn dĩ chẳng muốn cho ông ta đồng nào đâu, có điều nếu ông ta thật sự muốn mặc kệ, chúng tôi e là sẽ gặp phiền toái lớn. Nghe tôi nói xong, ông ta định nói thêm gì đó nhưng bị tôi ngắt lời.
"Đại khái thì tôi cũng biết ông là ai rồi, số tiền này chẳng qua là để đảm bảo an toàn thôi. Nếu ông cứ một mực không đồng ý thì tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì chúng tôi cũng có cách để giải quyết rồi."
Nói xong tôi nhanh chóng nháy mắt với Hoàng tử một cái, sau đó bế tiểu hàn lên, bước ra ngoài. Thấy thái độ của tôi dứt khoát, tên kia nắm lấy tay tôi "Vẫn là cậu sảng khoái, một vạn thì một vạn. Vốn dĩ ban đầu tôi cũng chỉ cần có thế, nếu không phải cậu ta kì kèo thì tôi cũng chẳng cần ở lại đây mặc cả lâu như vậy."
Nhìn gã đàn ông xấu xa này kéo tay tôi xoa xoa, lại còn nở cái nụ cười nhếch mép vô lại kia, tôi thật sự có chút hối hận rồi. Thật không thể tin loại người như cái tên này là do Tề Linh sắp xếp đến giúp chúng tôi đi Miêu Cương. Nếu thật vậy thì tôi cũng cạn lời.
Bàn bạc xong thì chúng tôi đi đến cây ATM gần đó để rút tiền đưa cho ông ta. Tiền vừa cầm tới tay thì tên kia nhanh chóng nhổ nước bọt ra tay xoa xoa, bắt đầu đếm tiền.
Hoàng Tử nhìn tôi, khuôn mặt như có cả ngàn lời muốn nói, có điều nhìn biểu cảm của tôi xong, cậu ta cũng không dám nói gì. Thằng cha kia đếm tiền rất nhanh. Sau khi chắc chắn đã đủ 1 vạn tệ thì trên mặt treo 1 nụ cười nham nhở, nói với bọn tôi "Các vị, mời đi theo tôi."
Nói xong, ông ta dẫn chúng tôi đến một con đường bên ngoài nhà ga, trên đường có rất nhiều ô tô đen bóng đang đỗ, trông giống như "xe dù". Người đàn ông đưa chúng tôi tới 1 chiếc xe rồi bảo bọn tôi lên ghế sau, còn hắn thì nhanh chóng trèo lên ghế lái phụ sau đó thì thầm gì đó với tài xế. Không biết sao khi nghe xong, tài xế vội khoát tay "Không đi, không đi. Các người mau xuống xe đi, bao nhiêu tiền tôi cũng không đi!"
"Người anh em, như này nhé, chỉ cần đưa chúng tôi đến cửa thôi, cậu không cần đi vào, được không?"
Tài xế sắc mặt tái mét, nhất quyết "Không được là không được"
Tên đàn ông kia liền đưa thẳng xấp tiền 1 vạn ban nãy cho tài xế "Chỉ cần đưa chúng tôi đến cửa, số tiền này sẽ là của cậu. Hơn nữa tôi cũng không bắt cậu phải đi vào cửa. Cậu đồng ý không? Tôi không tin ở đây không ai không đồng ý nhận chuyện này."
Tên Tài xế nghe đến đây thì sự kiên định lúc này đã bị phá vỡ. Người ta nói tiền là Tiền là Phật, có tiền mua Tiên cũng được, quả không sai.
"Ông nói rồi đấy, không vào nhé?"
Gã kia vô cùng chắc chắn gật đầu "Chắc chắn". Lúc này tài xế liền đồng ý ngay. Cuộc hội thoại của hai người đã hoàn toàn thành công khơi dậy sự tò mò của tôi, đi nơi nào mà phải trả tới một vạn mới đồng ý? Hơn nữa, từ thái độ và lời nói của tài xế, có thể nhận ra được sự sợ hãi rất lớn đối với nơi này. Còn về người đàn ông kia, tôi bắt đầu có một cái nhìn khác về ông ta, thái độ của tôi cũng không còn tệ như lúc nãy nữa. Dù sao ông ta lấy tiền của tôi cũng là để trả tiền xe cho tài xế.
Tôi hỏi ông ta "Chúng ta đi đâu vậy?"
Nghe thấy tôi hỏi, ông ta quay đầu lại cười rồi nói "Cứ đi rồi biết"
Từ lúc đến Đông Phụ cho tới giờ, tôi đối với nơi này thật sự vẫn còn rất lạ lẫm. Nhìn dáng vẻ của ông ta tôi cũng hiểu, dù tôi có hỏi thêm nữa cũng chẳng thu hoạch thêm được thông tin gì. Hoàng Tử lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang tập trung suy nghĩ về cái gì đó.
Tôi tiếp tục hỏi "Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên của ông là gì?"
Nói thật, ban nãy tôi thật sự không hề có một chút hảo cảm nào với cái tên vừa vô lại vừa lôi thôi này. Nhưng mà sau khi nhìn thấy hắn đưa toàn bộ số tiền lấy từ tôi cho tài xế, thiện cảm của tôi đối với hắn tự nhiên cũng tăng lên đôi chút.
Ông ta quay đầu nhìn tôi "Tôi chỉ là một kẻ điên, cậu cũng không cần phải quan tâm làm gì, sau khi tôi đưa cậu đến nơi thì nhiệm vụ cũng coi như được hoàn thành rồi. Chỉ là tôi rất tò mò, chẳng phải Thiên Sư Đường của các người vẫn luôn coi thường chỗ chúng tôi sao? Bây giờ lại chạy đến đây để cầu cứu. Rốt cuộc thì thằng nhóc nhà cậu có thân phận như thế nào mà có thể để ông già kia đích thân viết thư...?"
Nghe ông ta nói, tôi hơi sững sờ "Ông nói cái gì cơ?"
Thấy dáng vẻ thẫn thờ của tôi, ông ta nói tiếp "Cậu không biết à?"
Sắc mặt tôi khó coi hỏi "Tôi nên biết gì?"
Thấy tôi ngơ ngác, ông ta cũng không nói gì nữa. Nhìn sang phía bên cạnh, tiểu Hàn đang dựa vào người tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu ngủ một giấc đi, đến lúc tỉnh dậy chắc cũng vừa đến nơi đấy" ông ta nói xong câu này thì rõ ràng là muốn im luôn.
Còn tiểu Hàn thì trông có vẻ đã kiệt sức, tội nghiệp ôm lấy tay tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc rồi bắt đầu ngủ thiếp đi.
Trên đường đi, nhiều lần tôi muốn tiếp tục hỏi chuyện ông già đó, nhưng mà ông ta hoàn toàn không thèm để ý đến tôi.
Chiếc xe cũ nát này vẫn tiếp tục chạy, thỉnh thoảng rẽ vào đường cao tốc, cũng không biết chúng tôi đã rời khỏi Đông Phụ hay chưa. Lúc đầu tôi vẫn còn muốn xem mình sẽ đi đâu, nhưng mà nhìn cảnh sắc tẻ nhạt bên ngoài cửa xe, tôi lại từ từ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết trôi qua bao lâu, cho đến khi cảm thấy có ai đó đang kéo góc quần áo của mình tôi mới mơ màng mở mắt ra.
Tôi liếc ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này đã tối om. Chiếc xe đã dừng lại, tôi cố gắng nhìn ra bên ngoài nhưng vì trời đã tối nên cũng không nhìn rõ được cái gì.
Tài xế nói với người đàn ông "Đã đến bên ngoài rồi, chúng ta đã nói rồi, tôi không thể đi vào bên trong nữa, các người xuống ở đây đi"
Ông ta ôm vẻ mặt không tán thành, liếc nhìn tài xế một cái rồi quay đầu nhìn chúng tôi "Đến rồi, tỉnh dậy rồi đi thôi"
Nói xong ông ta bước ra khỏi xe, thấy chúng tôi vẫn còn trên xe nên tài xế nhỏ giọng nói với tôi, chắc sợ ông già kia nghe thấy "Này người anh em, các cậu là người từ bên ngoài đến phải không?"
Tôi gật đầu "Đây là đâu vậy?"
Khuôn mặt tài xế chấn động, sốc cực mạnh "Ở đây là đâu cũng không biết mà còn dám đi theo ông ta sao? Tôi nói nghe này, ở đây có ma đấy..."
Tài xế vừa dứt lời thì cửa sau lập tức mở ra, tiếng ông già kia thét lên "Các cậu còn chờ cái gì nữa?"
Tài xế cũng không dám nói gì nữa, vội vàng quay đầu lại. Lời nói của người tài xế này khiến tôi cảm thấy tò mò, người đàn ông này cuối cùng là muốn đưa chúng tôi đi đâu đây. Dù vậy nhưng trực giác lại mách bảo tôi rằng, ông ta sẽ không hại chúng tôi. Vị tài xế này xem như cũng là một người tốt, nhắc nhở chúng tôi trong trường hợp này, thật không dễ dàng gì.
Thấy tiểu Hàn đang nhìn, tôi vội bế con bé lên, lúc nãy Hoàng tử cũng nghe thấy lời của tài xế nhưng có vẻ cậu ta không quan tâm lắm. Chúng tôi đi xuống, sau đó tài xế không đợi chúng tôi nói thêm câu nào đã quay xe đi ngay lập tức.