Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
...

Tôi nhìn Trần Du với vẻ mặt nhăn nhó, hai tay ôm đầu. Giấc mơ vừa nãy rất rõ ràng, giống như nó là hiện thực vậy. Tuy nhiên, tôi phải cố gắng nhớ lại giấc mơ này, vì tôi biết rằng nếu giấc mơ không được chủ động ghi nhớ .... nó sẽ bị lãng quên giữa những dòng suy nghĩ, vậy nên tôi phải cố gắng nhớ mọi thứ đã xảy ra trong giấc mơ đó, từng chi tiết một.
Bởi vì tôi biết rằng giấc mơ này chính là điều mà Liêu Tinh Thiên muốn nói với tôi, cô ấy không tiện nói trực tiếp với tôi, nên đành nói với tôi theo cách này ... Ý nghĩa của chiếc chìa khóa cô ấy đưa cho tôi có lẽ là một phép ẩn dụ. Phải cầm lấy chìa khóa này và tìm ra sự thật của vấn đề.
Thấy tôi lờ đi, Trần Du có vẻ hơi điên lên và nắm lấy vai tôi. Sau đó, anh ta tiếp tục nói "Tên ngốc này ... tỉnh dậy ... mau lên." Tôi vẫn đang bực mình với hắn vì đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ quan trọng đó. Tôi nhìn Trần Du với một ánh mắt khó chịu và nói, "Anh đang làm gì vậy ..."
"Tại sao? Tại sao anh lại đắc tội với hắn chứ." Trần Du nói rồi giơ điện thoại ra và không nói gì, để cho tôi tự xem. Tôi cầm lấy điện thoại di động của Trần Du và nhìn. Trên điện thoại di động có một tin nhắn từ Cửu Gia.
"Trong sự cố tòa nhà Chấn Nguyên ở thành phố Tần An, do mắc lỗi trong quá trình thực thi nhiệm vụ, Thiên sư Chung Xuyên đã gián tiếp dẫn đến cái chết của một người, gần như khiến nhiệm vụ bị thất bại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của Thiên sư Đường. Vì lẽ đó, thiên sư Chung Xuyên cấp 1 sẽ bị phạt một lần và sẽ bị trừ 1 điểm (vì Chung Xuyên không có điểm. Cần phải kiếm 1 điểm trong vòng một năm, nếu không anh ta sẽ bị đuổi) và phải nộp khoản tiền phạt 10.000 nhân dân tệ. Thiên chủ Vạn Thạc Minh đã ngăn chặn tình trạng lây lan và xấu đi theo thời gian. Được thưởng 1 điểm (điểm nhiệm vụ được tính riêng). Tiền thưởng là 10.000 nhân dân tệ. Tôi nhắn để thông báo, cũng như để nhắc nhở cậu về chuyện này."
Sau khi thấy tin nhắn này, toàn bộ cơ thể tôi như muốn nổ tung ... Họ không nhận ra rằng hồn ma của Vạn Thạc Minh là nhầm sao? Có phải họ đã đánh giá Thiên Sư Đường quá cao sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành? Còn về phần tôi, đã không nhận được một điểm nào, lại còn bị trừ điểm và bị phạt tất cả 10.000 tiền lương mà tôi đã ứng trước đó... Tôi vẫn phải trả hàng trăm hồng bao cho Cửu Gia .......
"Chúng ta mau đi tìm Cửu Gia. Đi nói với ông ấy rằng Vạn Thạc Minh hắn đã báo cáo sai là hoàn thành nhiệm vụ" Trần Du nói với tôi, giọng tức giận.
Tôi liếc nhìn Trần Du và lắc đầu và nói, "Không ... không ... Bây giờ chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào. Phải bình tĩnh.... Ít nhất chúng ta cần phải tìm một số bằng chứng trước khi đến báo cáo. Nếu không, họ sẽ chỉ nghĩ chúng ta đang quậy phá, địa vị của chúng ta bây giờ khác nào ngọn cỏ đâu. Lúc Vạn Thạc Minh quay lại để bắt giết linh hồn Liêu Tinh Thiên, anh ta đã mắng chúng ta, nhìn như anh ta, tôi thực sự muốn khóc mà không khóc được. "
"Ngoài ra, dù sao thì chúng ta cũng không mất bất cứ thứ gì ... để trở thành một bậc thầy pháp sư lớn cũng không phải là vấn đề ... Anh em chúng ta vẫn có thể tự làm một mình." Sau khi nghe những lời của tôi, tâm trạng của Trần Du đã tốt hơn nhiều. Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, chú Công xuất hiện trước cửa phòng chúng tôi và nói với chúng tôi "Hai nhóc, dậy đi ..."
Nói thật, chú Công lúc này trông rất tầm thường. Trần Du nhanh chóng nói với chú Công "Ông muốn chúng tôi bắt ma? Có đúng không?" Chú Công xoa tay và cười, nói rằng Trần Du rất thông minh, sau đó ông nói với chúng tôi: "Đây là một khách hàng lớn. Hai cậu đừng làm tôi thất vọng đó." Chúng tôi đã hỏi chú Công chuyện gì và chú Công nói. Không có chuyện gì to tát cho lắm. Chuyện là người khách lần này là một bà vợ, người đấy nói rằng, chồng bà ta gần đây dường như đã thay đổi, cách cư xử rất kỳ lạ..
"Chú nói là chồng của khách hàng, họ đã đến gặp chú chưa?" Tôi tò mò hỏi chú Công. Chú ấy gật đầu với tôi và nói rằng đó là một vị đại gia.
"Đại gia?" Tôi không biết có thể giúp gì, nhưng tò mò nói với chú ấy. Chú Công gật đầu với tôi, rồi nói "Đúng, là Lưu Vĩ Cường, một trong những giám đốc của Tập đoàn Chấn Nguyên. Đây là một người đàn ông rất giàu có. Hắn được cho là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Chấn Nguyên."
Sau khi nghe những lời của Chú Công, tôi lập tức chững lại, Tập đoàn Chấn Nguyên? Lưu Vĩ Cường? Thật trùng hợp ... Bởi vì mọi người biết đấy, người đã giết Liêu Tinh Thiên chính là Lưu Vĩ Cường ... Tên ác ôn đó. Nếu thực sự có thứ được gọi là thiên đạo luân hồi, hắn cũng không đáng được ông trời tha thứ ...
Vào lúc này, chú Công đang khoe khoang, rằng Lưu Vĩ Cường đã dũng cảm và làm việc tốt như thế nào. Sau khi nghe nó, tôi không thể không thở dài. Hắn đã làm rất nhiều việc tốt sao? Tôi nghĩ: Những việc mà hắn làm, không thể có gì tốt đẹp được, chỉ toàn là những điều tồi tệ mà thôi. Sau khi nói xong, Chú Công bảo chúng tôi chuẩn bị rồi lên đường. Tôi đương nhiên gật đầu, bởi vì Lưu Vĩ Cường và Liêu Tinh Thiên có mối quan hệ mật thiết, biết đâu tôi có thể tìm thấy một điểm đột phá từ chỗ của Lưu Vĩ Cường.
Chú Công rất vui khi thấy chúng tôi đồng ý ngay, và nói với chúng tôi rằng nếu có bất cứ ai tìm đến, ông cũng sẽ nói với chúng tôi ... Hai chúng tôi tự nhiên gật đầu. Khi chú Công chuẩn bị 'mặc quần áo', Trần Du nói với tôi: "Lưu Vĩ Cường và hồn ma nữ mà cậu nói có vấn đề gì không." Tôi gật đầu và nói với Trần Du.
Trần Du nói với tôi bằng một ánh mắt ngạc nhiên lúc này "Không phải chứ? ... Chẳng phải như vậy rất trùng hợp sao?"
Tôi khẽ gật đầu với Trần Du "Thành phố Tần An này rất nhỏ."
Chú Công lúc này đang mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt, và mái tóc của chú ấy được chải chuốt chẳng khác gì bị một con chó liếm. Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người sẵn sàng tin chú ấy như vậy. Tôi và Trần Du cũng quay sang chuẩn bị đồ, một chiếc quần jean,một chiếc áo khoác, thực sự nhìn hai chúng tôi trông chẳng giống pháp sư chút nào. Chú Công liếc nhìn đồng hồ. Có lẽ là đang khẩn cấp, nên chú bảo để chú lái xe.
Nói đến kỹ năng lái xe, thì tôi thực sự không phải là đối thủ của chú. Tôi thực sự nghi ngờ, trước đây chú ấy là một tay đua. Chúng tôi không mất nhiều thời gian để lái xe đến khu vực gần chỗ biệt thự của Thi Lệ. Chú Công nói rằng khu biệt thự này chắc chắn là khu vực giàu có ở thành phố Tần An. Chiếc xe dừng lại trước một trong những khu biệt thự. Chú Công cũng cẩn thận chỉnh lại trang phục trước khi ra cửa và bấm chuông.
Người mở cửa là một người giữ trẻ. Người bảo mẫu này dường như cũng biết chú Công, nên nói rất nhẹ nhàng: "Ông Công, ông đến rồi, ông thông cảm, ông chủ và vợ ông ấy ra ngoài có việc gì đó khẩn cấp. Ông cứ vào nhà trước, họ sẽ quay lại ngay." Chú Công ra bộ oai nghiêm, khẽ gật đầu.
Như phản xạ tự nhiên, tôi ngưng tụ âm khí vào mắt. Sau khi nhìn một lượt, thì thấy ngôi nhà này không có gì lạ. Mọi trang trí trong nhà đều được thiết kế cẩn thận. Một ngôi nhà như vậy thì một chút tà khí cũng không thể thấy, chứ nói gì đến một con ma.
Tôi thì thầm với Trần Du về kết quả sau khi tôi nhìn.Trần Du cũng kết luận giống như tôi vậy. Chúng tôi ngồi trong phòng khách đợi, lát sau bảo mẫu mang cho chúng tôi một ấm trà. Ngồi chờ một lúc, thì có một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào. Người đàn ông này trông rất quen thuộc.
Đúng rồi! Là Lưu Vĩ Cường đây sao? Anh ta đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng trong giấc mơ của tôi thì Lưu Vĩ Cường trần trụi kia... Còn lúc này, Lưu Vĩ Cường đang mặc một bộ đồ trang trọng và trông rất giống người.
Nhờ Liêu Tinh Thiên nên tôi mới biết anh ta là loại người như thế nào. Thật sự kinh tởm....đồ đạo đức giả, Lưu Vĩ Cường đó không khác gì một con thú đội lốt người vậy. Còn người phụ nữ trông quyến rũ, ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Cường kia có lẽ là vợ của anh ta, và cũng là vị khách mà chú Công nói đến. Có thể thấy rằng mặc dù người phụ nữ này cũng đã lớn tuổi, nhưng chắc chắn hồi trẻ cũng rất đẹp.
"Vĩ Cường , để em giới thiệu với anh. Đây là ông Công em đã nói với anh." Người phụ nữ giới thiệu chú Công với Lưu Vĩ Cường. Lưu Vĩ Cường thậm chí còn tỏ ra ngạc nhiên, sau đó anh ta giơ tay ra và nói với chú ấy "Ông Công, thực sự là đã nghe danh từ lâu. Nghe vợ tôi nói, nhờ có anh, mà vợ tôi đã thoát khỏi cơn ác mộng." Họ nói chuyện bắt tay với nhau một lúc. Khi tôi đến bàn, tôi đã vận âm khí và nhìn Lưu Vĩ Cường.
Mặc dù khuôn mặt anh ta trông hơi bướng bỉnh,nhưng anh ta không có chút âm khí nào trong cơ thể. Hơn nữa, như Liêu Tinh Thiên nói, anh ta có một "vũ khí" trong cơ thể, nên cũng không có gì lạ khi cơ thể anh ta không có tà khí bám theo.
Cái gọi là dụng cụ ma thuật thường là những đồ vật mà một số tu sĩ và pháp sư sử dụng để phòng ma quỹ, như mặt dây chuyền ngọc bích chẳng hạn. Trang sức đôi khi có thể được sử dụng như một vũ khí ma thuật. Do đó, ma quỷ sẽ không thể xâm nhập vào cơ thể của Lưu Vĩ Cường.
Tại bàn ăn tối, Lưu Vĩ Cường và vợ tỏ ra tỉnh cảm với nhau, Lưu Vĩ Cường còn tỏ ra rất khiêm tốn. Nếu Liêu Tinh Thiên không nói với tôi trước, tôi thực sự không thể biết con người hắn như thế nào nếu chỉ gặp một vài lần như vậy. Sau ba chén rượu, mọi người đều dừng lại không uống nữa. Trần Du và tôi thì không nói gì, tập trung ngồi ăn, toàn là hương vị đặc sản núi rừng, đây lần đầu tiên chúng tôi được ăn nhưng món như thế.
Ăn xong bữa tối, chúng tôi đang định rời đi thì vợ của Lưu Vĩ Cường nói rằng cô ấy muốn hỏi vài chuyện. Sau khi ra ngoài, vợ của Lưu Vĩ Cường đã hỏi chú Công cảm thấy như thế nào. "Bà Lưu. Tôi thấy ông Lưu là người chính trực, ngoại trừ vẻ ngoài xấu ra, thì không phát hiện gì xấu cả." Chú Công nói với vợ của Lưu Vĩ Cường, những lời này là chúng tôi nói với chú ấy lúc trong nhà vệ sinh. Vợ của Lưu Vĩ Cường thở dài và nói với chú ấy "Hôm nay thì đúng là anh ấy có vẻ bình thường trở lại. Nhưng tôi thực sự lo lắng ..."
Khi chú Công và bà Lưu đang nói chuyện, tôi buồn chán nên nhìn xung quanh, và đột nhiên tôi thấy cửa sổ ở tầng một của biệt thự....Lưu Vĩ Cường đang đứng ở cửa sổ, mắt ông ta đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK