....
Trần Du đã sững sờ một lúc rồi ngay sau đó cậu ta liền đoán ra. Cậu ta nhìn tôi và nói "cô ấy đều đã nói với cậu rồi?"
Tôi khẽ gật đầu, rồi nói với Trần Du "Cậu quyết định như vậy à?"
Trần Du gật đầu với tôi "Trong thời gian cậu hôn mê, tôi càng điều tra thì trong lòng tôi càng không biết rõ ngọn ngành. Cậu có biết ai là người đã hạ độc cậu không?"
Tôi lắc đầu với Trần Du. Cậu ta nói với tôi "Đây là Cổ vương của Miêu Cương trong nhiều thập kỷ. Lúc đầu, vì đã hại đến quá nhiều người nên đã bị bao vây bởi chính phủ. Mặc dù hắn đã được trả lại sự tự do nhưng theo những tin tức mới nhận được, chúng ta có thể đánh giá rằng người đó không phải là ai khác, chính là Cổ vương đã chết. Mục đích của chúng là để cho cháu trai của mình tái sinh và hồi sinh. Vậy thì lúc Lưu Kiến Minh ngăn cản lão già đó chính là mấu chốt."
Tôi nghe Trần Du nói ở đây, tôi khẳng định kiên quyết "Trần Du, cậu nên hiểu rõ là Lưu Kiến Minh không thể nào giết cháu trai của Cổ vương được. Lưu Kiến Minh cũng nói vào thời điểm đó rồi, là chú Công đã nói với bọn họ biện pháp, còn đưa cho họ sợi dây chuyền của mình. Chú Công rõ ràng là muốn giết đứa trẻ đó, Lưu Kiến Minh chỉ là công cụ lợi dụng."
"Vậy thì sao? Với tình hình hiện giờ chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng điều mà chúng ta phải đối mặt là một từ, đó chính là chết. Hơn nữa cũng không có khả năng sống sót. Tất cả những gì có thể làm bây giờ chính là giữ gìn sức lực của bản thân. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn." Khi Trần Du nói những lời này, khuôn mặt cậu ta rất khó coi. Rõ ràng để chấp nhận được cách này quả thực cậu ta đã phải đấu tranh tư tưởng trong thời gian dài.
"Còn Lưu Kiến Minh? Còn vợ ông ta thì sao? Nếu chúng ta rời đi, bà ấy chắc chắn sẽ chết mà không cần nghi ngờ gì." Tôi nói với Trần Du.
Lúc này, sắc mặt của Trần Du không được tốt, nói với tôi "Không cần lo lắng nữa."
Nghe thấy lời Trần Du nói tôi có chút ngạc nhiên "Sao lại không cần lo lắng nữa?"
Trần Du nhìn tôi rồi nói "Sau khi cậu hôn mê không lâu bà Lưu đã chết rồi."
Tôi nhìn Trần Du muốn nói gì đó. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu cũng không nói ra được gì. Quả thực bây giờ chúng tôi không hề có cách nào cả.
"Vậy cậu chuẩn bị khi nào rời đi?" Tôi nhìn Trần Du và hỏi.
"Chúng ta đi cùng nhau chứ?" Trần Du nhìn tôi nói.
"Tôi đi cùng cậu?" Tôi ngạc nhiên nhìn Trần Du. Rõ ràng, Trần Du dường như không biết rằng Hoàng Tử và Tề Linh đã lén lút qua lại.
Lúc này, Dịch Đình Đình ở bên cạnh gật đầu, sau đó nói với tôi "đúng vậy, Chung Xuyên, bây giờ tình hình bên ngoài rất loạn. Tôi đã nói với ông ổn rồi. Họ hứa rằng sẽ để các anh đi cùng chúng tôi, hơn nữa anh trai tôi cũng rất mong đợi cậu có thể đi cùng."
Nghe Dịch Đình Đình sau khi nói xong, trong nháy mắt tôi nghĩ ngay đến hai anh em Dịch Tinh Hâm và Dịch Tinh Thần không bình thường kia. Chuyện của anh em họ, ai đúng ai sai, tôi cũng không muốn can thiệp. Chỉ vì hai anh em Dịch Tinh Thần và Dịch Tinh Hâm mà lời mời của Dịch Đình Đình sẽ có thể bị từ chối.
"Thôi vậy, tôi sẽ không đến Dịch gia nữa..." Không đợi tôi nói xong Trần Du có chút kích động nhìn tôi nói "Nếu không đến Dịch gia vậy cậu còn có thể đi đâu? Chúng ta hiện giờ cần được bảo vệ."
Nói về điều này, Trần Du đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ về điều gì đó, và sau đó nói với tôi "Cậu đến Tề gia?"
Tôi khẽ lắc đầu "Không."
"Vậy cậu có thể đi đâu?" Trần Du nhìn vào tay tôi trong tiềm thức rồi hỏi.
Mặc dù tôi biết rằng Trần Du hoàn toàn tốt bụng. Tôi nói với Trần Du "Cậu cũng đã biết, tôi bây giờ là một người tàn phế. Nếu tôi vẫn luôn tàn phế như này thì đừng bao giờ nói đến chuyện báo thù. Tôi cần phải chữa lành tay của tôi."
Trần Du nhanh chóng nói với tôi sau khi nghe thấy những lời tôi nói "Tôi không hề có ý đó."
Nhìn Trần Du tôi mỉm cười một cách yếu ớt, sau đó nói với Trần Du "Tôi biết cậu không có ý đó. Nhưng có điều Tề Linh đã nói với tôi rằng Hoàng Tử biết cách xử lý với cánh tay của tôi. Vì vậy tôi cần phải đến Miêu Cương."
"Miêu Cương?" Trần Du nhìn tôi "Cậu có chắc không? Tôi đi cùng các cậu." Sau khi Trần Du nói điều này, Dịch Đình Đình tỏ vẻ bối rối, rõ ràng cô ấy không muốn Trần Du đi theo tôi.
"Được rồi, cậu không cần phải đi cùng tôi. Cậu ở lại đây đi. Cậu cũng biết rằng bây giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy rồi. Lần này tôi sẽ chữa khỏi đôi tay của mình, cũng sẽ không để gặp phải nguy hiểm gì đâu. Cậu nhất định phải ở đây. Sau này khi tôi quay về, cậu ở Dịch gia đã có thể có thực lực của riêng mình rồi, anh em tôi mới có thể dựa dẫm vào cậu." Tôi nói với Trần Du.
Ngay khi tôi nói xong, Dịch Đình Đình cũng nói với Trần Du. Chỉ khi cậu ta đến Dịch gia, Dịch Đình Đình mới thấy được sự chân thành của cậu ta. Sau này mới có khả năng có thể giúp được cậu ta.
"Đúng vậy, cậu yên tâm đi. Lần này đến Miêu Cương mục tiêu của bọn tôi càng nhỏ càng tốt. Hay thế này đi, nếu cậu vẫn không yên tâm thì có thể đi hỏi Hoàng Tử. Nếu Hoàng Tử muốn cậu đi vậy cậu sẽ đi cùng chúng tôi. Cậu thấy sao?" Tôi nói với Trần Du.
Tôi khá chắc chắn là Hoàng Tử sẽ không để Trần Du đi cùng. Tôi biết rõ là Trần Du có ý định này. Cậu ta liền đồng ý.
Khi tôi đề cập đến Hoàng Tử, tôi hơi bối rối và nói với Trần Du "Bà Lưu đã chết rồi. Vậy Hoàng Tử hiện giờ đang ở đâu?"
Trần Du nói với tôi rằng chuyện cái chết của bà Lưu, bao gồm cả bàn tay tàn phế của tôi là một đả kích rất lớn đối với Hoàng Tử. Những ngày này Hoàng Tử vẫn luôn tự nhốt mình lại.
"Vậy gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Tử đi." Tôi bảo với Trần Du.
Trần Du gật đầu ngay lập tức. Sau đó, tôi nói với Trần Du "Bây giờ tôi không còn vấn đề gì nữa rồi, hay là chúng ta xuất viện đi."
Tôi bảo với Trần Du, rồi Trần Du liếc nhìn tôi "Cậu thực sự không sao?"
Tôi mỉm cười lúng túng "Bây giờ ngoài cánh tay không được tốt của tôi ra thì tất cả đều rất ổn."
Trần Du nhìn tình trạng của tôi, trong lòng nghĩ thực sự ở bệnh viện cũng chẳng giúp được gì. Trần Du liền đồng ý rồi sau đó giúp tôi làm thủ tục xuất viện. Bởi vì tôi có mối quan hệ nên các thủ tục xuất viện diễn ra rất suôn sẻ.
Khi lúc lên xe, tôi nói với Trần Du "Cậu đã nói qua với Lưu Kiến Minh chưa? Còn Trương Siêu nữa?"
Trần Du gật đầu với tôi, nói rằng Lưu Kiến Minh hết giận rồi. Hơn nữa Lưu Kiến Minh cũng đã nhận thấy điều gì đó. Mặc dù không nói gì nhưng ông ấy cũng cảm thấy được điều ấy. Sau khi Trần Du nói xong, không khí trong xe rơi vào trạng thái rất quỷ dị. Thật ra, tôi biết rất rõ. Việc chúng tôi từ bỏ sẽ thể hiện cho điều gì.
Trần Du cũng biết rõ. Cả tôi và Trần Du đều từ bỏ rồi, tôi tin chắc chắn là sẽ không có bất kì ai sẽ can thiệp vào chuyện này. Cuối cùng thì chỉ có người vô tội sẽ tiếp tục phải chết.
Nhưng trước tiên những việc hiện rõ trước mặt chúng tôi như vậy, chúng tôi có hợp lại cũng vô dụng. Trên đường đi không còn ai nói chuyện nữa, thoáng cái xe đã đến nơi. Sau khi dừng lại trước biệt thự riêng của Lưu Kiến Minh, Trần Du nhìn tôi nói "Lần này chúng ta nhượng bộ chính là vì lần sau nếu có gặp phải chuyện như này thì chúng ta sẽ không cần phải rút lui nữa, đúng chứ?"
Tôi nở một nụ cười với Trần Du, nhưng tôi thực sự cũng không rõ nữa. Từ khi nào mà tôi trở thành như thế này? Tôi của ngày trước làm gì đi lo chuyện bao đồng bao giờ. Tuy nhiên, bây giờ tôi không thể có tâm thái như vậy được.
Tôi khẽ gật đầu với Trần Du "Được rồi. Chỉ có mỗi bản thân mạnh mẽ thôi là được à? Chúng ta đều không phải là anh hùng gì cả, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được."
Trần Du gật đầu "Đừng bảo là cậu sẽ nghĩ tôi là một kẻ có thực lực nhưng lại là tiểu nhân đó chứ."
Nghe Trần Du sau khi nói xong, tôi cười lớn. Cảm thấy tên tiểu tử Trần Du này đang nghĩ lung tung, tôi nói "Cậu nghĩ cái quái gì vậy? Dịch Tinh Hâm và Dịch Tinh Thần có một câu nói không hề sai, tôi cần một chiến hữu. Nhưng tôi không tín nhiệm bọn họ, tôi tín nhiệm cậu."
Trần Du là một người khôn ngoan, nghe xong liền hiểu là chuyện gì, rồi gật đầu với tôi. Nói chuyện một vài câu đơn giản xong tôi trực tiếp đi thẳng tới cửa và nhẹ nhàng gõ. Mở cửa xong thấy bộ dạng của Lưu Kiến Minh, rõ ràng dọa chúng tôi suýt nhảy dựng lên. Mới qua cũng chưa lâu sao bộ dạng của Lưu Kiến Minh lại trở nên gầy guộc như này. Trạng thái tinh thần ngày trước cũng đã không còn nữa, đôi mắt cũng không còn vẻ khí thế hừng hực.
Có điều dù bộ dạng như vậy thì sau khi nhìn thấy tôi ánh mắt của Lưu Kiến Minh cũng lóe sáng lên một chút "Tiểu Chung, cậu không sao? Vậy thì tốt quá rồi."
Lưu Kiến Minh bước lên vài bước, rồi nắm lấy tay tôi nói "Sau một khoảng thời gian, cuối cùng tôi cũng đã nghe được một tin tốt rồi."
Sau khi nói xong, Lưu Kiến Minh có thể đã phát hiện ra vài điều không bình thường khi nắm tay tôi "Tiểu Chung, tay của cậu?"
Tôi khẽ mở tay trái nắm lấy tay Lưu Kiến Minh. Miệng thì nói không sao nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng nhạy cảm "Giám đốc Lưu, không sao rồi. Lần này tôi đến đây tìm ông là để nói về vấn đề này."
"Tay của cậu?" Lưu Kiến Minh có chút nghi hoặc nhìn tôi.
V"Giám đốc Lưu, chúng ta hãy đi vào rồi nói chuyện." Trần Du có chút lúng túng khi thấy đứng một nhóm người ở cửa như vậy.
Lưu Kiến Minh cũng quay lại trạng thái vào lúc này, sau đó cho chúng tôi vào.
Sau khi vào, Lưu Kiến Minh hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng đem chuyện việc tôi rời đi nói với ông ấy.
Sau khi nói xong hình như Trần Du vẫn còn vài điều gì đó muốn nói muốn nói. Điều mà chúng tôi không ngờ tới là Lưu Kiến Minh cười đắng một tiếng, ngay sau đó nói với tôi "Đi đi. Cho dù ngay cả các cậu không định đi, tôi cũng sẽ chuẩn bị để các cậu đi."
Tôi vốn tưởng là Lưu Kiến Minh sẽ níu kéo lại. Nhưng cách nghĩ này của ông ta thì tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến.