Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
......
Chú Công nhanh chóng vẫy tay và nói "OK ... OK ... Là chúng tôi lắm chuyện?"
Người cảnh sát nói với người phụ nữ "Nếu họ quấy rối cô, cô hãy đến gặp chúng tôi".
Người phụ nữ quay về chỗ ngồi, nhắm mắt lại và phớt lờ chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể liếc nhìn nhau một cách bất lực và không còn nói bất cứ lời nào trên đường đi nữa. Cho đến ngày hôm sau, chúng tôi xuống xe buýt ở phía bắc Quế Châu, tiếp tục chuyển thêm hai chuyến xe buýt. Chúng tôi hỏi chú Công hiện tại bây giờ đang đi đâu. Tuy nhiên, chú ấy cũng không nói gì. Động cơ của cái xe cũ kĩ này phát ra tiếng gầm rú ồn ào làm chúng tôi ù hết cả đầu. Chiếc xe này có lẽ được sản xuất vào những năm thập niên 80, trông ra thật không thể nhìn được hết cái sự gồ ghề và hiểm trở của con đường núi này.
"Cứ ngồi như này mà đi, cả người tôi chắc sẽ ngồi đến phế mất." Tôi nói với Trần Du.
Trần Du cũng có vẻ mệt mỏi nói:"Đúng vậy, cậu nói xem chú Công chắc không phải bị lừa rồi chứ? họ ra giá 1 vạn như vậy tại sao đến một chiếc xe cũng không có để đón chúng ta, chúng ta còn phải mang nhiều đồ như thế, mệt đến chết mất."
"Tôi luôn cảm thấy rằng công việc của chú Công nhận lần này không đáng tin cậy" Tôi nhìn Trần Du và nói.
Trần Du liếc nhìn tôi và lắc đầu bất lực và nói "Ai nói không phải chứ"
Lúc này, chú Công đang ngồi ở ghế trước, lắc người và quay lại và nói: "Các cậu cứ thì thầm đi rồi đến lúc chia tiền để tôi xem hai cậu nói gì ?"
"Không phải thế. Chú Công, bây giờ chú có thể nói cho bọn cháu rốt cuộc chúng ta sẽ làm gì không?" Tôi nói với chú ấy.
Chú ấy vẫn chỉ nhìn một cách bí ẩn và nói "Đến nơi thì các cậu sẽ biết"
Sau vài giờ rung lắc chiếc xe buýt dừng lại. Ngoại trừ tài xế và người soát vé, chỉ có ba chúng tôi và một phụ nữ trung niên khác. Tôi không biết đó có phải là trùng hợp không, người phụ nữ trung niên này lại chính là người phụ nữ ngồi cùng chúng tôi trên tàu. Chúng tôi đã không nhìn thấy cô ta kể từ khi chúng tôi xuống tàu. Khi chúng tôi vừa lên xe buýt, chúng tôi cũng không chú ý nên không có phát hiện ra.
Lúc này khi xuống khỏi xe, chúng tôi mới chú ý đến người phụ nữ và người phụ nữ cũng thế. Khi nhìn thấy chúng tôi, người phụ nữ này nói "Tôi không có tiền, các người có muốn cũng không lừa được tiền của tôi đâu."
"Cô này, tôi nghĩ rằng cô đã hiểu lầm. Chúng tôi đã đến làng Dương Câu. Nếu cô nghĩ chúng tôi là kẻ lừa đảo, chúng tôi sẽ không có gì để biện minh nhưng nên nhớ sống chết do trời." Chú Công đứng đối diện với người phụ nữ và nói.
"Các người đến làng Dương Câu?" Người phụ nữ nói và nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên.
Chú Công gật đầu và muốn nói gì đó nhưng cách đó không xa có tiếng gọi "Ông Công ..." Sau khi nghe thấy âm thanh này, chúng tôi quay đầu trong vô thức. Rồi tôi nhìn người đó. Tôi thấy một người đàn ông to béo đang chạy phía kia đường. Chú Công dù béo, nhưng trước mặt anh chàng này vẫn nhỏ con hơn. Anh chàng này không chỉ đơn giản là béo mà đã béo tới mức tròn như một quả bóng. Người đàn ông béo này có một sợi dây chuyền vàng rất to quanh cổ. Mặc dù đã là mùa xuân nhưng sườn núi vẫn rất lạnh, vì vậy anh ta vẫn mặc áo khoác lông chồn. Người anh ta như khắc to hai chữ "Giàu có!" từ đầu đến chân.
"Anh Lai?" Trước khi chúng tôi nói chuyện, người phụ nữ ở bên cạnh nói với người đàn ông béo kia.
"Thúy Phân? Cô đã trở về?" Người đàn ông béo nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ trung niên khẽ cau mày và nói: "Tôi đã nhanh chóng quay lại, ai biết rằng chuyện như vậy có thể xảy ra trong làng"
Người đàn ông mập mạp gật đầu. Sau đó hỏi với vẻ bất ngờ: "Tại sao cô lại về cùng với ông Công?"
"Anh Lai Tử anh biết những kẻ lừa đảo này?" Người phụ nữ trung niên tên Thúy Phân này dường như nói với người đàn ông béo với vẻ bất ngờ.
Nghe người phụ nữ trung niên tên Thúy Phân nói, người đàn ông béo liếc nhìn trong hoảng loạn, rồi thì thầm: "Chị ơi, chị thật vớ vẩn. Đây là Công Tự Cường, Công đại sư được mời về từ thành phố Tần An đến để giúp chúng ta xem những chuyện đã xảy ra trong làng gần đây ..."
"Đại sư? Ông ta có thực sự là một đại sư không?" Lúc này, Thúy Phân liếc nhìn chúng tôi và ngượng ngùng.
Lúc này, người đàn ông béo nhìn chúng tôi, rồi liên tục xin lỗi chúng tôi, nói rằng "Công đại sư. Phụ nữ chỗ chúng tôi ở trên núi không biết gì, mong đại sư không trách tội."
Chú Long lúc này giả bộ cao nhân đắc đạo nói: "Ở thế gian này, lam đạo tràn lan, có một số lo ngại, đó là chuyện bình thường ......."
Tôi cũng nghe nói về thầy Lam Đạo được chú Công nhắc đến. Thật ra, các thầy âm dương được chia thành hai nhóm. Một nhóm là thầy âm dương chính thống gọi là 'Bạch Phái', và số còn lại là kẻ nói dối, kiếm ăn bằng cái mồm gọi là 'Lam đạo'. Giống như tôi và Trần Du chắc chắn thuộc về Bạch phái, và Lam đạo mà chú Công nói đến có lẽ để nói về chính mình. Tuy nhiên, thấy chú ấy nói vậy. Đôi mắt anh chàng đeo dây chuyền vàng sáng lên một sự ngưỡng mộ không thể nói nên lời.
"Ba vị, đây không phải là nơi để nói chuyện. Hãy vào làng rồi nói." Lúc này, người đàn ông béo rất lịch sự giúp chúng tôi mang hành lý, và đi về phía chiếc xe ba bánh mà anh ta lái. Trong khi đi bộ, người đàn ông béo nói: "Vì con đường núi này không dễ đi bộ nên tôi thường sử dụng thứ này, đừng ngạc nhiên."
Chú Công rất tự nhiên và lên chiếc xe ba bánh nhỏ này. Trước mặt là một ngọn núi, và không có gì xung quanh. Người đàn ông béo đeo dây chuyền vàng nói chúng tôi ngồi vững và bắt đầu lái. Tôi vô thức nắm lấy tay vịn bên cạnh và ngồi trong xe. Lúc này, Trần Du đầy phấn khích, mặc dù tôi không biết anh chàng này hào hứng về điều gì. Chú Công nở nụ cười yếu ớt. Về phần người phụ nữ trung niên tên Thúy Phân, cô ấy đang rất buồn. Bây giờ có vẻ như người phụ nữ tên Thúy Phân này có thể có liên quan đến những gì đã xảy ra trong làng. Lúc này trời rất tối, nhưng người đàn ông béo đã lái chiếc xe điện ba bánh chạy rất nhanh. Đêm trên núi đến thật nhanh, vữa nãy trời còn có nắng mà giờ đã tối, đường núi ngày càng gồ ghề. Tôi ngồi trên chiếc xe ba bánh này, và con đường dường như trở nên dốc hơn. Nhóm chúng tôi ngồi phía trên giống như trải qua một trận động đất. Đây là một nỗi đau cho chú Công bởi thân hình quá khổ, toàn bộ cơ thể đang rung lắc.
Sau nửa giờ trên đường núi gập ghềnh, trong nháy mắt tôi thấy một ngôi làng nhỏ được xây dựng trên núi. Ngôi làng được thắp sáng rực rỡ vào lúc này. Người đàn ông béo lái xe trực tiếp đến cổng thì dừng lại. Người đàn ông béo lấy ra một vài miếng vải đen và trực tiếp bịt mắt mình lại. Cũng đưa cho chúng tôi một vài mảnh.
"Đây là ..." Tôi nhìn người đàn ông béo và nói.
"Các vị đại sư. Tất cả đã được chuẩn bị. Ở đây đang có một căn bệnh lạ dễ lây lan." Người đàn ông béo nói trong khi cầm mặt nạ.
Nghe những lời của người đàn ông béo, không đợi tôi nói, khuôn mặt của Trần Du nhăn lại và nói với chú Công "Chú Công. Chú không phải nói là trừ tà sao? Nếu là bệnh dịch tìm chúng ta cũng vô ích ..."
Chú Công nhìn Trần Du và sau đó hạ thấp lông mày để hạ giọng và nói với chúng tôi: "Tiểu tử, tôi có bao giờ làm hại cậu không? Nếu có một bệnh truyền nhiễm ở đây, tôi sao có thể đến chứ? Tôi còn tiếc mạng hơn cậu ..."
Chú ấy nói vậy cũng thực sự có lí. Lúc này, người đàn ông béo nghe những lời của Trần Du, rồi nhanh chóng nói: "Các vị đại sư, căn bệnh truyền nhiễm này ở chỗ chúng tôi sẽ khiến mọi người phát điên, không phải là một bệnh truyền nhiễm thông thường "
Lúc này, chú Công nói với người đàn ông béo đeo dây chuyền vàng "Không sao đâu, chúng ta hãy đi vào ..."
Về phần chú Công, ông đưa cho tôi tấm vải đen đó. Sau khi vào làng nhớ làm theo lời dặn, nghe vậy tôi cũng đeo vào giống như người đàn ông mập đó. Sau đó, người đàn ông mập đưa chúng tôi vào. Tôi cũng tò mò, liền vận âm khí vào mắt. Tôi nhìn người đàn ông béo. ấn đường của anh chàng này đầy hào quang, và ba ngọn lửa dương trên cơ thể anh ta cũng rất mạnh. Tôi đi theo họ, rồi nhìn về phía làng kết quả vẫn như cũ, ngôi làng rất bình thường. Không có chút tà ác nào.
Sau khi quan sát nó, tôi cuối cùng cũng hình dung ra được. Chú Công đến đây nào có trừ tà gì. Chẳng mấy chốc, dưới sự lãnh đạo của người đàn ông béo, chúng tôi đi đến cửa một ngôi nhà gỗ làm bằng những phiến đá xanh ở phần sâu nhất của ngôi làng. Bên cạnh ngôi nhà gỗ này là một cây đa lớn. Có ba đến năm người đứng dưới gốc cây đa ở lối vào. Cũng có nhiều người đứng ở cửa, nhưng những người này đang đeo những tấm vải đen trên mặt, vì vậy trong một thời gian, không rõ ai với ai. Nhìn chúng tôi đến, nhóm người mặc đồ đen che miệng và mũi ôm chầm lấy chúng tôi.
"Lai Tử, ông quay lại rồi ..."
"Ừ ... Ừ ... lão tổ tông đang trong một tình huống tồi tệ ..."
"Nhanh lên! Mời đại sư vào xem."
Nói xong, người đàn ông béo tên Lai Tử nhanh chóng mời chúng tôi vào nhà. Căn phòng rất sáng, và nó chứa đầy đèn dầu hỏa. Đèn dầu không sáng lắm nhưng khi có nhiều thế này thì nó chiếu sáng cả căn phòng. Sắp xếp trong phòng giống như một phòng thờ. Mái nhà được phủ bằng vải trắng, và các bức tường xung quanh được lấp đầy bằng những vòng hoa tự làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK