....
Vu Nhất giải thích rất đơn giản và rõ ràng. Tôi cũng nôm na hiểu cái gọi là âm huyệt là một hang động kết nối giữa nhân gian và minh giới. Những hang động này vốn được liên kết với minh giới, một khi mở ra thì âm khí của minh giới sẽ tràn lên dương gian. Mặc dù nó vẫn còn có một tầng kết giới bảo vệ, nhưng vẫn sẽ có một ít âm khí sẽ thoát ra được bên ngoài. Khi đó, nhân gian cũng sẽ rối loạn.
Còn cái gọi là bãi chôn lấp thường là những vùng lân cận của hầm mộ, và bãi chôn lấp sẽ trở thành nơi chôn cất. Chỉ có điều phần lớn bãi chôn lấp không phải là âm huyệt.
Bởi vì có rất ít "hang âm" trên thế gian, nên cơ hội để có thể chôn một thi thể trong âm huyệt là rất nhỏ. Vì vậy, từ thời xa xưa có lẽ người ta không thể tìm thấy được cái âm huyệt này nên vẫn chưa có ai được chôn cất ở đây. Sau khi nghe những lời giải thích của Vu Nhất, Trần Du không thể không tỏ ra thất vọng bởi vì nếu nó thực sự giống như lời của Vu Nhất thì nói cách khác, ở đây không có kho báu nào cả.
"Có biện pháp nào không?" Tôi không hứng thú với bất kỳ kho báu nào ở đây điều tôi quan tâm là tính mạng của mọi người.
Vu Nhất gật đầu và nói "cậu thực sự đã tìm đúng người rồi đấy. Theo những gì mà cậu nói, thì hiện tại, thi thể được chôn trong kia chính là chìa khóa để giải đáp câu hỏi này."
Chúng tôi chỉ cần lấy xác ra và sau đó lập một trận pháp nhỏ để giải quyết. Nói thì đúng là rất dễ nghe, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng điều này không hề đơn giản. Lúc này Vu Nhất nói với chú Công "Lão Công, ông hãy giúp tôi chuẩn bị một số thứ mà tôi sắp phải cần dùng ..."
Trong khi tôi còn đang ngạc nhiên, chú Công gật đầu, liền hỏi danh sách những thứ cần thiết và rời đi. Vu Nhất cũng không để cho chúng tôi nhàn rỗi, ông ta lấy ra một cái túi chứa thứ bột nhìn giống như vôi rồi đưa nó cho Trần Du và tôi, ông ấy giải thích rằng đây là 'tro dương' sẽ dùng để rắc lên phần đất đầy âm khí bên ngoài rìa của trận pháp. Vu Nhất nói xong liền bốc lên một nắm bột và bắt đầu rải xuống đất.
Cái vòng tròn miệng hang này quả thực không hề nhỏ, tôi và Trần Du tự hỏi liệu Vu Nhất này không biết là thực sự có năng lực hay không đây. Nhưng ngay sau khi chúng tôi rắc xong thứ mà Vu Nhất gọi là "tro dương" kia thì chúng tôi đã có câu trả lời. Khi mảnh đất bùn đỏ và đen kia tiếp xúc với những 'tro dương' này, bụi tro ngay lập tức biến thành màu đen, sau đó trở thành một chất lỏng dính lại ngay dưới mặt đất, hiện tượng quái lạ đó cứ thế lan rộng ra khắp vòng tròn quanh miệng hố âm.
Có vẻ như lần này chú Công nói đúng, ông ấy không phải là kẻ lừa bịp. Sau khi chúng tôi rải "tro dương" xung quanh vòng tròn thì ông ấy bắt đầu cắm nhang. Mặc dù khoảng cách giữa hai cây nhang không được đo đạc, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thì có thể thấy chúng được cắm cách nhau một đoạn nhất định.
Chúng tôi đi về phía Vu Nhất hỏi ông ấy có cần giúp đỡ gì nữa không. Vu Nhất lắc đầu, không hề để tâm đến chúng tôi miệng thì lẩm bẩm niệm chú.
Trời cũng đã sớm tối. Đêm đến trên ngọn núi này luôn có một vẻ rất vắng lặng kì dị và khủng khiếp, đặc biệt là lúc trời đang còn sáng, sau khi chúng tôi cho bột "tro dương" kia và âm khí tiếp xúc với nhau, nó trở nên đen kịt. Nhưng đến khi bóng tối hoàn toàn bao phủ thì vòng tròn đen xì này lại biến thành ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục.
Sau hơn một giờ hì hụi thì Vu Nhất cũng đã cắm xong nhang chuẩn bị. Mặc dù ông ấy không cần đến sự giúp đỡ, nhưng chúng tôi vẫn im lặng đứng sau. Tôi đếm được có tới 444 cây nhang bên trong vòng tròn này.
"Vu đại sư, tro vừa nãy của ông đưa cho chúng tôi là tro gì vậy ..." Trần Du tò mò hỏi Vu Nhất.
Vu Nhất nhẹ nhàng nói với chúng tôi "Cậu muốn biết sao ..."
Nghe ông ấy nói vậy tính hiếu kì trong lòng chúng tôi hoàn toàn trỗi dậy, rồi nói với Vu Nhất "Vu sư phụ nếu ông sẵn lòng nói với chúng tôi"
Sau khi nghe những lời kia của Trần Du ông ta nói "tro của nó ... tro đó là.."
"Là thứ gì ..." khuôn mặt của Trần Du trở nên nhăn nhúm gấp gáp. Ban nãy tên tiểu tử này muốn biết tro dương kia rốt cuộc là thứ gì nên đã dùng một ngón tay chấm và nếm thử.
"Đó là tro cốt. Được rồi, cậu không cần phải lo lắng. Chỉ là tro cốt của một số loài động vật thôi ..." Vu Nhất nói thêm vào với một nụ cười mỉm khi thấy Trần Du đang móc họng nôn mửa. Vu Nhất tiếp tục giải thích thêm một chút. Sau khi nghe, Trần Du có vẻ cảm thấy bớt kinh tởm hơn nhưng vẫn còn cố nôn khan ra tiếp. Vu Nhất nói rằng tro cốt của động vật sau khi đốt đã được tinh chế bằng kỹ thuật đặc biệt của ông ấy. Loại tro dương này cũng tương tự như hỏa phù. Tuy nhiên, nó còn có thêm nhiều công năng hơn hỏa phù kia một chút.
Đột nhiên có tiếng nói ồn ào phát ra từ con đường mòn dẫn lên núi nghe thấy giọng nói này, Vu Nhất không tiếp tục nói chuyện nữa mà trực tiếp đứng dậy di đón người đến. Tôi thấy chú Công đang đi cùng với một vài thanh niên tới đây. Hình như bọn họ còn mang theo những thứ gì đó. Tôi quan sát mấy người thanh niên đi phía sau chú Công, một số khiêng quan tài, một số khiêng bàn còn một vài người khác thì bê hộp đựng cái gì đó.
Sau khi bọn họ mang tất cả những thứ này lên, không để cho chúng tôi kịp tò mò, Vu Nhất đưa cho Trần Du vài sợi chỉ đỏ, bảo hắn quấn từng sợi chỉ này lên những món đồ vật kia.
"Có chuyện gì đặc biệt sao?" Tôi hỏi Vu Nhất.
Nghe tôi hỏi, ông ấy nói với tôi "Cứ đợi sau khi Trần Du làm xong việc của cậu ấy đi ..."
"Còn tôi thì sao?" tôi cho rằng ông ấy không để ý đến mình mới hỏi.
"Vẫn đang còn công việc quan trọng khác chờ cậu làm..."
Sau khi ông ấy làm ra vẻ bí mật, tôi càng tò mò hơn. Vu Nhất kêu tôi đi theo ông ta, bảo "Việc của cậu bây giờ là sử dụng máu của mình bôi lên trên những cây nhang kia...."
Tôi nghe xong những lời này của Vu Nhất bỗng cảm thấy trái tim mình đập trật một nhịp, mặt tôi khẽ giật giật, nói "Mỗi cây nhang kia đều phải lau bằng máu của tôi sao? Ông đang đùa tôi à?"
Nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của Vu Nhất lúc này như nói rằng đây không phải là một trò đùa "Nhưng có quá nhiều nhang. Tôi sợ máu của tôi không đủ !" Tôi nói với Vu Nhất trong sự hoài nghi.
Vu Nhất liếc nhìn, rồi đi thẳng về phía tôi và nói "Máu của Chung Gia là giải pháp tốt nhất. Có thể nói nó quan trọng nhất hiện giờ. Tôi tin là cậu có thể làm được. Đừng lo!"