....
Nhìn vào sự tăm tối ở đây, tôi bất giác hỏi Hoàng Tử tại sao cậu ta không bật đèn. Ai mà biết được câu trả lời của Hoàng Tử lại khiến da gà da vịt tôi nổi lên thế này chứ. Cậu ta bảo nếu làm như vậy sẽ khiến họ không vui!
Trần Du lò dò đi đằng sau tôi, khe khẽ thì thầm "Chung Xuyên cẩn thận một chút, ở đây không bình thường chút nào!"
"Tôi biết nó không bình thường, nhưng không phải nó chỉ là một con ma thôi hay sao? "Mặc dù Hoàng Tử không nói ra, nhưng tôi biết rất rõ rằng nó có dấu ấn Ngũ hồn.
Trần Du vội vàng đáp "Không chỉ là một con ma đâu, có gì đó rất lạ. Những con ma bình thường dù cẩn trọng đến mức nào, khi xuất hiện cũng ít nhiều để lại oán khí. Nếu có ma ở đây, tại sao lại không có chút oán khí nào?"
Trần Du nói vậy, tôi chợt nhận ra đó là một loại sát quỷ, âm quỷ. Điều này có nghĩa là con quỷ đó không phải chỉ có một mình. Đa số những con ma bình thường được gọi là linh hồn. Sau khi rời khỏi xác thì quay lại luân hồi. Chỉ có sát quỷ ở lại nhân gian. Sát quỷ muốn mạnh lên thì phải nhập lại thành một để tạo thành âm quỷ. Chỉ có quỷ khí ở đây, và không có oán khí. Trước khi tôi định nói với Trần Du, Hoàng Tử nhìn tôi chau mày nói "Hai cậu nên đợi ở bên ngoài."
"Không được, tôi phải ở đây canh chừng" Trần Du lo lắng nói.
Hoàng Tử nhìn tôi, và biết rằng tôi là người có thể dễ dàng thuyết phục Trần Du ở lại - điều mà Hoàng Tử khó lòng làm được. Tôi nói vài lời với Trần Du. Mặc dù Trần Du miễn cưỡng nhưng hắn ta vẫn chấp nhận. Sau khi thỏa hiệp xong, tôi theo Hoàng Tử vào. Tôi nhìn vào phòng khám này và tất cả những con ma kỳ lạ ở đây với mắt âm dương.
Sau một hồi, tôi đứng trước tấm rèm mỏng trong phòng, cổ họng bỗng nghẹn lại, hai tay dứt khoát mở rèm ra. Bên trong thật sự rất tối. Một vài ngọn nến đột nhiên sáng lên khiến tôi vô thức nhìn vào ánh lửa le lói. Trong căn phòng này có rất nhiều người.
Để mà nói chính xác thì những "người" ở đây thật sự không phải là người. Họ là ma!
Tuy nhiên, những con ma này khác với những con bình thường mà tôi thấy. Nhìn quanh phòng khám này, không gian không lớn là bao. Thay vào đó, nó chứa đầy những con ma, và trông chúng nó rất ghê gớm. Và điều khiến tôi băn khoăn là tại sao bọn nó lại ngoác cái miệng rộng của chúng ra, toe tóe "mỉm cười" với tôi?
Thành thật mà nói thì nụ cười này của chúng trông xấu xí quá. Thà chúng chỉ cười nhẹ nhàng chứ toe toét như vậy. Nhìn những nụ cười này, tôi luôn cảm thấy rằng chúng sẽ đột ngột lao lên phía tôi trong vài giây tới, xé xác ăn tươi nuốt sống tôi ấy. Thật đáng sợ quá rồi.
Tôi quay sang nhìn Hoàng Tử. Cậu ta không hề có dấu hiệu căng thẳng nào trên khuôn mặt, sau đó nhìn tôi và nói "Chung Xuyên! Cậu đừng lo lắng quá nhé. Đây là những hồn binh thôi.."
"Hồn binh? Đùa tôi à?"
Hoàng Tử giải thích cho tôi. Đại khái là những hồn binh này sẽ giúp tôi kích hoạt Dưỡng linh trận. Chỉ khi có người bảo vệ và nuôi dưỡng dấu ấn Ngũ Hồn này, nó mới thực sự được kích hoạt. Hoàng Tử giúp tôi mở Dưỡng linh trận, lấy máu của mình và của tôi cùng một lúc rồi bỏ vào trong dấu ấn để thu hút những con ma này. Chúng là những con ma hiếm ở trên thế giới. Điều mà các hồn binh cần là con vô sát quỷ để có thể chuyển hóa, nhưng không ai biết cách nào để có thể tìm được những con vô sát quỷ.
Tuy nhiên, cuốn "Liệt quỷ kí" có ghi lại, nuôi dưỡng Dưỡng linh trận là cách duy nhất để thu hút những con vô sát quỷ. Càng nhiều vô sát quỷ, sức mạnh của Dưỡng linh trận lại càng tăng lên mạnh mẽ. Ban đầu, tôi và Hoàng Tử không mấy hi vọng và chuỵên này. Tuy nhiên, không lâu sau, tôi đã làm cho Hoàng Tử ngỡ ngàng. Có 3 con vô sát quỷ tìm tới tôi vào đêm hôm đó, tuyệt vời hơn là sáng hôm sau lại có thêm 1 con. Một khi vô sát quỷ xuất hiện, chúng phải được đưa vào Dưỡng linh trận càng sớm càng tốt để xoa dịu tâm hồn. Nếu không, các vô sát quỷ này sẽ trở nên phẫn nộ, hậu quả sẽ là chúng sẽ trở thành những con ác linh. Trừ khi chúng đựơc nuôi bởi người có dấu ấn Ngũ hồn thì việc này mới được trì hoãn lại.
Vì như vậy, trong vài ngày qua khi tôi biến mất, vô sát quỷ xuất hiện liên tục. Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn định, nhưng tôi đã biến mất trong nhiều ngày nên Hoàng Tử cảm thấy rất lo lắng. Hoàng Tử đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Nếu tôi không xuất hiện vào tối nay, Hoàng Tử sẽ biến mất vào ngày mai. Hắn ta từ chối việc canh chừng mấy con ma này. Nếu trường hợp đó thực sự xảy ra, thành phố Tần An sẽ gặp xui xẻo. Khắp nơi trong thành phố sẽ có hàng tá những con ma lượn lờ. Tôi sợ rằng vấn đề đau đầu đầu tiên là giám đốc Lưu. Và có vẻ như sự xuất hiện của tôi rất đúng lúc. Khi nhìn thấy tôi, Hoàng Tử vẫn không quá nhiều lời. Cậu ta nói với tôi "Cậu nên đưa những con vô sát quỷ này vào Dưỡng linh trận trước đi. Có rất nhiều vô sát quỷ ở đây. Nếu không nhanh, tôi sợ mọi chuyện sẽ không như ban đầu đâu."
Tôi nhìn Hoàng Tử, cố gắng nén lo lắng của cậu ta xuống "Đừng lo, sẽ không có nguy hiểm đâu."
Khuôn mặt Hoàng Tử cau có, nói "người đang gặp nguy hiểm là cậu, không phải tôi".
Tôi khẽ gật đầu với Hoàng Tử. Hoàng Tử để tôi nằm trên một chiếc giường nhỏ. Tôi không do dự mà làm theo. Khi nằm xuống, tôi cảm nhận được rõ ràng những cái gọi là vô sát quỷ, từng con từng con ngoác miệng cười, hình như thỉnh thoảng lại xuất hiện thêm một con nữa. Tôi giống một miếng thịt béo trong mắt chúng. Chúng liên tục phi đến chỗ tôi và chúng có thể ăn tôi bất cứ lúc nào. Hoàng Tử bước đến cửa. Hắn ta dường như đang nói chuỵên với Trần Du. Tuy nhiên, họ nói chuyện rất nhỏ nên tôi không thể nghe rõ gì cả.
Sau khi tiếp chuyện Trần Du xong, Hoàng Tử quay lại phòng, kêu tôi cởi áo. Hắn ta thắp lên một cây đàn hương. Ngửi thấy mùi hương thơm ngát này, toàn thân tôi lập tức trở nên căng thẳng, bởi vì sau khi tôi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương này lần trước, tôi đã rơi vào hôn mê. Vì vậy lần này tôi đặc biệt tập trung và ép mình không được rơi vào trạng thái ấy một lần nữa.
Trông thấy sự căng thẳng của tôi, Hoàng Tử cười rồi nói "Cậu yên tâm, lần này cậu sẽ không hôn mê đâu. Đừng quá căng thẳng."
"Thật chứ?" Tôi nhìn Hoàng Tử với ánh mắt nghi ngờ. Khuôn mặt nhợt nhạt của Hoàng Tử mỉm cười yếu ớt với tôi, sau đó cũng không làm gì thêm với cơ thể tôi nữa nhưng vẫn luôm tay luôn chân làm việc bên ngoài.
Gỗ đàn hương cháy. Mùi hương của nó khiến cơ thể và tinh thần tôi bây giờ khá thư giãn một cách mơ hồ. Ngay sau đó, một cảm giác nhói và tê liệt bắt đầu xâm chiếm lấy tôi. Tôi vô thức nhìn về phía trước mặt mình, thấy toàn bộ xiền xích của dấu ấn bắt đầu di chuyển. Hoa văn, xiềng xích trên người tôi đang thực sự di chuyển, và sau đó chúng dần biến thành thứ như mực tàu, vẽ thành một vòng tròn ngay phía cạnh tôi.
Hoàng Tử bước tới bên cạnh tôi, từ trong túi rút ra một gói giấy, bên trong trông giống như vụn bánh mì được phủ một thứ bột màu xám kì lạ. Sau đó, Hoàng Tử trực tiếp cầm thứ bột đó rắc lên người tôi. Thứ bột này trông có vẻ không phải là thứ dễ cháy, nhưng nó lại trực tiếp cháy mỗi khi chạm vào da thịt tôi.
Đột nhiên, dấu ấn trên người tôi sáng rực lên. Kèm theo đó là mùi thịt nướng. Có vẻ như phía trước cơ thể tôi đã thực sự bị nướng lên rồi. Nhưng kì lạ thay, tôi không cảm thấy một chút đau đớn nào. Trên dấu ấn của tôi bắt đầu xuất hiện sương mờ trắng xóa, ngay lập tức sau đó, tôi chớp mắt đã nhìn thấy hàng loạt những con vô sát quỷ đang xếp hàng quanh căn phòng này, từng con từng con một lò dò đi về phía tôi.
Con vô sát quỷ đầu tiên bước tới bên cạnh tôi. Nhìn vào sự thèm thuồng sâu trong ánh mắt của nó, trái tim tôi dường như cũng đang run lên từng hồi. Tuy đầu óc tôi đang thật sự tỉnh táo nhưng cơ thể lại không thể cử động được. Nó bước tới đây, đột nhiên toàn thân quỳ rạp xuống mặt đất, giơ tay ra chạm vào dấu ấn trên người tôi. Bỗng dưng làn sương mờ trên cơ thể tôi bao phủ lấy con ma như ngọn lửa thiêu đốt. Chẳng mấy chốc, toàn bộ cơ thể nó đã nằm gọn trong màn sương trắng ấy. Con ma này không phát ra một tiếng hét nào. Và chỉ hơn một phút sau đó, vô sát quỷ biến thành một màn sương trắng, hòa vào nhau rồi quay về dấu ấn.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhẹ nhàng và liên tục. Chúng dường như không có chút đau đớn nào, và tôi cũng vậy. Ngược lại, tôi dường như cảm thấy rằng khí âm dương trong cơ thể tôi lại tăng lên rất nhiều.
Hoàng Tử tiếp tục lặp lại việc làm như ban nãy, rắc bột lên cơ thể tôi. Mỗi khi bột được rắc xuống, một con vô sát lại bị làn sương ấy nuốt chửng và cuối cùng là quay trở về dấu ấn. Tôi thật sự cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng. Cái mà tôi đang làm bây giờ không khác gì với trò "di hồn" (linh hồn di cư đến một cái xác để kéo dài cuộc sống)
Tôi nghĩ rằng dấu ấn này có mối quan hệ mật thiết với tổ chức Già Tỏa. Trái tim tôi càng ngày càng trở nên bất an.
Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng tự an ủi mình liên tục. Những con ma này từng con một dường như không hề bị ép buộc phải làm thế này, tất cả chúng đều tự nguyện. Tôi khác với những kẻ xấu xa ngoài kia, chắc chắn.