....
Tôi nghĩ những phân tích của Trương Siêu rất chính xác, rất đúng với con người của Trần Du.
Tôi nhanh chóng đuổi theo, chộp lấy vai Trần Du "Cậu đang có âm mưu gì đúng không ?"
Trần Du nhìn tôi nở nụ cười và nói "Tôi chỉ đang làm việc tốt mà thôi "
"Chứ không phải là do cậu nghe nói con của ma nữ kia là con gái nên cậu mới muốn chăm sóc đó hả ?" Tôi nhìn Trần Du và cười.
Trần Du cười ngượng ngùng "Cậu nghĩ đi đâu vậy. Tôi mà là loại người này sao ? "
Tôi liên tục gật đầu với Trần Du "Chứ sao, cậu chính là loại người này .... "
Chúng tôi trở về nghỉ ngơi. Quay lại cửa hàng, Trần Du bảo tôi hãy đi ngủ sớm. Ngày mai bọn tôi sẽ đến chỗ Hồ Đình Đình. Nhìn biểu hiện phấn khích của Trần Du, tôi lại càng thấy phân tích của Trương Siêu là hoàn toàn đúng. Trần Du, tên này đúng là đang thừa hoocmon thật rồi. Đêm hôm đó tôi ngủ một giấc ngon lành, và không có gì lạ xảy ra. Sáng sớm hôm sau chúng tôi xin chú Công nghỉ phép và đi thẳng đến đại học Sư phạm Tần An. Trương Siêu thấy chúng tôi chỉ đi tìm một cô gái, nên không hứng thú đi theo mà quyết định ở lại cửa hàng. Tôi lái xe đến cổng trường, đang định lái xe vào trong nhưng trên xe có dòng chữ xe tang lễ, nên bảo vệ đã ra chặn chúng tôi lại. Chúng tôi đành đậu xe gần đó rồi vào. Bên trong khuôn viên trường, những hàng cây thông, con đường nhựa và những cô gái buộc tóc đuôi gà đang đùa giỡn. Nếu tôi không gặp phải những gì đã xảy ra .... Có lẽ bây giờ tôi đang là một trong số bọn họ. Đang chơi game thâu đếm với bạn cùng phòng, hoặc theo đuổi một cô gái ?
Nhưng tiếc rằng trên đời này không có chữ nếu, hai kẻ đã chết của tổ chức Già Toả kia rõ ràng chỉ là hai con dế nhỏ, sự xuất hiện của Liêu Tinh Thiên và dấu ấn này khiến tôi cảm thấy mọi thứ chỉ mới là khởi đầu. Sau khi vào trường này chúng tôi đã đi cả vòng lớn, bởi vì nó quá rộng.
Thật không dễ để tìm người, nếu biết sớm thế này tôi đã đưa Trương Siêu đi cùng rồi.
Trần Du rất thông minh, lập tức lấy điện thoại gọi cho Trương Siêu và nói "Trương Siêu, hãy giúp chúng tôi kiểm tra xem Hồ Đình Đình ở đâu "
Trương Siêu đồng ý và nói hãy đợi hắn 1 phút. Sau khi cúp điện thoại một lúc, một tin nhắn được gửi tới Trần Du "Hồ Đình Đình, sinh viên năm thứ hai ngành Trung Quốc học, đại học Sư phạm Tần An. Ký túc xá ở tòa 18, phòng 53, .."
Xét về trí thông minh thì Trương Siêu quả là đã khiến bọn tôi mở rộng tầm mắt. Chúng tôi liếc nhìn nhau, và chỉ nói 1 từ "Tuyệt"
Chúng tôi tìm thấy tòa thứ 18 của ký túc xá theo địa chỉ. Sau khi xuống cầu thang chúng tôi định tiến vào thì bị chặn lại bởi một nữ nhân viên.
Người dì mũm mỉm này nhìn chúng tôi và nói @Các cậu đang làm gì ở đây ?"
"Tiểu thư xinh đẹp chúng tôi đến đây tìm người! " Trần Du nói với dì quản lí ký túc xa. Tôi liên tục nhìn người dì này. Chiều cao chưa đến một mét sáu, nhưng chắc nặng hơn trăm cân, Trần Du nói dì ta đẹp....còn gọi là tiểu thư. Lương tâm của hắn không cắn rứt hay sao chứ ?
Nhưng khi nghe thấy Trần Du nói thế, thái độ của bà dì ấy đối với chúng tôi tốt lên hẳn "Hai cậu thanh niên này, các cậu đang tìm ai? Tôi là quản lý ở đây, sẽ gọi người giúp các cậu "
"Cảm ơn, người đẹp. Chúng tôi đang tìm Hồ Đình Đình ở phòng 53" miệng của Trần Du thực sự không hề thua chú Công. Lúc này tôi chỉ biết câm nín. Khi nghe những lời Trần Du nói, biểu hiện của dì quản lí rất kì lạ, khó hiểu nhìn chúng tôi, sự tốt bụng ban nãy cũng biến mất.
"Không có ở đây .... " Thái độ của bà ta thay đổi 180 độ.
"Không ..... tiểu thư xinh đẹp .... cô còn chưa gọi cô ấy ... làm sao cô biết không có ..." Trần Du tiếp tục mỉm cười với dì quản lý và nói.
Bà ấy khinh bỉ nhìn chúng tôi và nói : " Nó không có trong đó. Hai cậu nghĩ mình đẹp trai sao? Đừng có ảo tưởng như vậy"
Trần Du và tôi liếc nhìn nhau. Tôi bực bội nhìn dì quản lý và nói "Này, dì coi chúng tôi là loại người gì thế? "
Khi tôi nói xong, khuôn mặt mũm mỉm của bà dì quản lí lập tức chuyển sang đen "Ai là dì của cậu?"
Trần Du đẩy tôi, rồi nói với bà dì quản lí "người đẹp, đại ca của tôi có vấn đề thần kinh ấy mà, miệng chó đương nhiên không thể mọc ra ngà voi rồi, đừng chấp nhặt kẻ thiếu hiểu biết. Chúng tôi đang tìm Hồ Đình Đình ..."
Lúc này bà dì kia đã lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn rồi nói "tôi không có thời gian ở đây nói với các cậu....tôi đi đây !"
Bà ta không thèm đếm xỉa đến chúng tôi, đi về quầy tiếp tân và thì thầm "Bọn trẻ bây giờ .... Không đáng tin "
"Cậu có biết chuyện gì xảy ra không ?" tôi hỏi Trần Du với vẻ mặt không thốt nên lời.
Trần Du lắc đầu "Có mà biết, bà dì này chắc đang ở giai đoạn mãn kinh "
Những lời này Trần Du nói rất to, sau khi nghe được bà dì quản lí hùng hổ xông ra chỉ vào mặt Trần Du "Con mẹ nó! Cậu nói cái gì? cậu nói ai mãn kinh ? "
Trần Du phản ứng rất nhanh, kéo tôi bỏ chạy.
Bà dì ấy chống tay vào hông rồi chỉ mặt chúng tôi mà chửi "Nếu hai cậu dám bén mảng đến đây tôi sẽ đánh tàn phế chân các cậu ! "
"Chắc chắn bà ấy biết điều gì về Hồ Đình Đình " tôi nói với Trần Du.
Trần Du gật đầu, rất có thể. Tôi nhìn Trần Du và hỏi hắn tiếp theo phải làm gì? Trần Du nói với tôi "Cậu nhìn thấy không ?Còn rất nhiều em gái khác "
Sau khi nói xong, hắn đi thẳng về phía một cô gái đang bước ra từ đó, tôi cũng nhanh chóng đi theo. Mặc dù gương mặt của Trần Du rất đẹp, nhưng kiểu tóc của hắn thì đã phá hỏng toàn bộ, đừng để người khác nghĩ rằng hắn ta là một tên hư hỏng.
"Em gái này ...."
"Ai là em gái của anh ? "
"Không ... tôi muốn nói chuyện với cô, cô đợi chút... tôi muốn nhờ cô tìm giúp một người "
Cô gái đã bình tĩnh hơn sau khi nghe Trần Du nói, hắn tiếp tục "Hồ Đình Đình có ở đây không ? "
Nghe xong những lời của Trần Du, cô ta dùng tay trái tát vào mặt hắn rồi chửi "Biến thái "
Sau đó liền rời đi. Trần Du giữ cô ấy lại, hắn ta dường như không hiểu vì sao bản thân bị bạt tại. Cô ấy nhìn chúng tôi với một ánh mắt hận thù "Tôi có nói gì sai sao ?"
Tôi lắc đầu và hỏi Trần Du "có phải mắt cậu đã nhìn bậy bạ vào nơi nào của cô ta rồi không? "
Trần Du vẫn lắc đầu. Nhưng sau đó hắn vẫn chưa bỏ cuộc. Hỏi thêm một cô gái đi ra từ tòa 18, nhưng lần này cô ta không đánh chúng tôi. Chỉ quay lại nhìn chúng tôi khinh bỉ rồi bỏ đi. Sau đó tôi có hỏi thêm một vài người, nhưng không hiểu tại sao tất cả bọn họ đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác thường. Chúng tôi muốn tiếp tục hỏi thêm. Nhưng bà dì béo đã xuất hiện và bảo chúng tôi đang quấy rối các nữ sinh trong trường, nên bà ta đã gọi bảo vệ Chúng tôi nghe xong vội bỏ đi.
"Hồ Đình Đình là động vật quý hiếm quốc gia à? Tại sao chúng ta phải tìm kiếm cô ta chứ? Và tại sao những người này lại nhìn chúng ta như kẻ thù thế nhỉ ?" Tôi hỏi Trần Du. Thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra? Cái quái gì vậy.
Lúc này điện thoại của Trần Du reo lên là Trương Siêu gọi đến.
"Chuyện gì vậy, A Trương ?" Trần Du hỏi.
Trương Siêu nói "Trần Du, anh vẫn đang ở trường đại học à ? "
Trần Du ừ với Trương Siêu, hắn nói "Đừng ở đó nữa, Hồ Đình Đình không có ở đó đâu !"
"Sao cậu biết?" Trần Du vội hỏi Trương Siêu nói rằng anh ta đã tra ra được Hồ Đình Đình đang ở bệnh viện trung ương Tần An.
"Cô ấy đang nằm viện sao ?" Trần Du hỏi Trương Siêu. Trương Siêu trực tiếp nói cho chúng tôi biết số phòng và số giường, bảo chúng tôi hãy đi xem. Hắn không dám hack hệ thống của bệnh viện quá lâu.
Trần Du hỏi tôi "Cậu có muốn đến bệnh viện một chuyến không ?"
"Đi xem thử " . Sau khi nói xong chúng tôi lái xe đến bệnh viện và tìm kiếm vị trí mà Trương Siêu cung cấp. Có bốn chiếc giường trong phòng này, ba chiếc giường có bà bầu đang ngủ, được nhiều người vây quanh. Và chiếc giường cạnh cửa sổ thì vắng vẻ. Tôi thấy có một cô gái rất đẹp nằm trên giường, thỉnh thoảng cô ấy còn nhìn ra cửa sổ. Nhìn lướt qua thông tin trên giường bệnh thì biết, đây đúng là Hồ Đình Đình.
Trần Du bước tới và nhẹ nhàng nói "cô có phải Hồ Đình Đình không ? "
Lúc này Trần Du trông thật kỳ lạ, sau khi nghe giọng của Trần Du, Hồ Đình ĐÌnh quay lại và phát hiện ra chúng tôi.
Có một chút cảnh giác trong mắt cô ấy, cô ấy sợ hãi nhìn chúng tôi, cất giọng khàn khàn "Anh là ...."