Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Lúc tôi đứng dậy, tiểu San vội vã hỏi tôi "Chung Xuyên, cậu định làm gì vậy, tình hình bây giờ hoàn toàn không có lợi cho cậu..." Sau khi nghe Lý Linh San nhắc nhở, tôi bảo "cô yên tâm đi, hiện giờ chắc tên kia không thể ngờ tới việc cô nhập vào người tôi đâu."
Nói xong tôi bước thẳng ra "Chú Công, Cao Hữu Cường tiên sinh, mọi người tụ tập đến đây làm gì vậy?" Tôi tỏ ra rất bình tĩnh, vẻ mặt phô trương hỏi. Bộ dạng hớt hơ hớt hải chạy lại khiến mọi người vừa bất ngờ vừa sợ hãi.
Lúc này, Cao Hữu Cường hét lên với đám người đó "lại xuất hiện thêm một tên giả mạo nữa, mọi người cẩn thận."
Ngay lập tức tôi chạy đến trước mặt chú Công, cắt ngang lời Cao Hữu Cường, nói với bọn họ "Các vị, Sơn thần đã thương hại các vị, đã đồng ý cho dân làng các người thêm một cơ hội, đêm nay hãy để chú Công tiến hành đại lễ cúng tế giúp mọi người rửa sạch tội, tại sao mọi người vẫn còn ở đây?" Nói xong, tôi trưng ra cái bộ mặt giả vờ phẫn nộ nói với Trần Du "Có chuyện gì với cậu vậy? Lúc nãy không phải tôi đã dặn cậu xuống núi báo tin rồi hay sao?"
Vốn dĩ đầu óc của Trần Du cũng nhanh nhẹn, nháy mắt với tôi rồi nói "tôi vốn dĩ đang định xuống núi nhưng ai ngờ mấy người bọn họ đều lên đến đây rồi. Hơn nữa nói tôi là yêu quái, còn đòi phá nát đền của Sơn thần. Chúng ta đã không dễ dàng gì xin Sơn thần thêm một cơ hội, tôi đương nhiên sẽ không để bọn họ đập phá đền Sơn thần được "
Một tên thanh niên trong nhóm nhanh miệng vặn hỏi Trần Du "Vậy tại sao lúc nãy cậu không nói sớm?"
"Một đám người các người vừa xông lên, miệng đòi dỡ miếu, tay thì đòi bắt người, bảo tôi cái gì là yêu quái, cái gì là đồ giả mạo. Giờ còn đòi tôi giải thích, lúc ấy tôi giải thích thì các người có tin không" Trần Du lúc này như được đà, chỉ tay vào nhóm người đó mà gào lên.
"Mọi người cứ bình tĩnh trước đã" cái tên Cao Hữu Cường này, hẳn là lại định gây chia rẽ tiếp. Tôi cũng không thừa thời gian biện hộ và cãi nhau với hắn ta, trực tiếp đến cạnh chú Công, móc tấm lệnh bài Thiên Sư Đường ra cho ông ấy xem. Đây không phải lần đầu tiên chú Công nhìn thấy tấm lệnh bài này. Sau khi nhìn kĩ tấm lệnh bài tôi đưa ra, con mắt chú ấy nhìn tôi nãy giờ khác hẳn.
"Trên thi thể của tôi và Trần Du ở dưới núi chắc chắn là không có thứ này, đúng chứ?" tôi thì thầm vào tai chú Công. Sau khi nghe tôi nói, mắt đã nhìn thấy đồ vật trong tay tôi, chú ấy đã chắc cũng đã hiểu được vấn đề. Sau đó chú Công quay sang nói với Trần Du "tiểu tử nhà cậu chẳng phải bình thường đầu óc lanh lẹ lắm sao, tại sao đến lúc quan trọng lại trở nên im lặng vô dụng như vậy chứ. Nếu cậu trực tiếp nói thẳng vào vấn đề với chúng tôi như Chung Xuyên thì làm gì có chuyện như thế này?"
Lúc này Trần Du tỏ ra vẻ bất lực, có điều anh ta cũng chẳng thèm giải thích gì nữa, chú Công quay người lại nhìn Cao Hữu Cường, nói với hắn "Lai Tử, hai tên này là đồ đệ của tôi, tôi không thể nào nhận sai được, xem ra hai thi thể dưới núi chắc chắn là bị nhận nhầm rồi". Dường như Cao Hữu Cường muốn nói gì đó, nhưng tôi kịp tiến đến bên cạnh hắn nói "Cao tiên sinh, ông yên tâm, ông đã mời chúng tôi đến đây, chúng tôi sẽ không để ông phải bỏ phí tiền đâu, nhất định chúng tôi sẽ giúp mọi người ổn thỏa nhất, nhưng hiện tại chúng ta vẫn nên xuống núi là tốt nhất, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy khiến sơn thần không vui, lại tiếp tục giáng tội xuống làng thì sẽ không hay đâu."
Từ nãy đến giờ tôi để ý, mọi người có vẻ đã nản chí lắm rồi, giờ nghe tôi nói như vậy càng có ý muốn rời đi hơn. Với những thường dân như bọn họ thì thần núi, yêu quái hay pháp sư. Những thứ này họ vô cùng kính trọng, nể phục.
Tôi nói thêm một lần nữa, mọi người nhìn nhau rồi lần lượt quay trở lại xuống núi, Cao Hữu Cường nãy giờ luôn tỏ ra vẻ mặt bất mãn, nhưng thấy mọi người tin tưởng chúng tôi như vậy, hắn cũng phải ủy khuất mà xuống núi theo. Nếu càng cố gắng làm lớn chuyện lên thì chắc chắn thân phận của hắn sẽ bị bại lộ. Hắn không phải loại người ngu ngốc nên không thể nào không biết điều đó. Khi mọi người tản ra gần hết, hắn giả vờ bày ra bộ dạng lo lắng nói với chúng tôi "Chung Xuyên đại sư, chuyện cậu nói vừa rồi có tin được không?"
Tôi gật đầu lia lịa, khẳng định chắc chắn là như vậy rồi bảo ông ta cứ thế yên tâm mà xuống núi cùng mọi người. Sau khi hắn ta rời đi trước, chú Công vội vàng hỏi tôi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn chúng tôi thì lại hỏi chú ấy về chuyện thi thể dưới núi. Chú Cônv kể lại là sau khi chúng tôi lên núi, tối hôm đó trong thôn liền chết liên tiếp thêm mấy người, mọi người lo tang sự đến sáng ngày hôm sau thì phát hiện ra thi thể của hai người chúng tôi được treo trên mái vòm cổng chào ngôi làng.
Nghe mọi người nói, chú Công cũng đến xem, khi phát hiện thi thể chú như phát điên lên, cùng với sự khiêu khích của Cao Hữu Cường, chú Công lập tức kêu gọi thêm một đám người trong thôn vác cuốc xẻng tìm đường lên đây, muốn sống chết đấu một khen với thần núi.
Trên đường đi bọn họ còn la mắng ầm ĩ, bàn đủ mọi kế sách đối phó với thần núi, thậm chí còn đòi đốt miếu. Nhưng khi lên tới nơi, mọi người phát hiện cái miếu đó không có một bóng người. Có điều, bọn họ vẫn gào mồm lên chửi cho đến khi Trần Du và Khưu Thục Tĩnh bước ra. Mọi chuyện sau đó thì như tôi đã thấy. Chú Công kể xong liền hỏi chúng tôi có thật là đã đàm phán êm xuôi với thần núi không.
Tôi thì thầm trong đầu hỏi tiểu San, khi chắc chắn chú Công không có vấn đề gì, liền kể hết cho chú ấy nghe những chuyện chúng tôi đã gặp từ tối hôm đó đến giờ.
"Cậu đây là có ý nói cái tên Cao Lai Tử kia bây giờ đang bị điều khiển bởi người khác sao, vậy thì trưởng thôn kia cũng là..." khuôn mặt chú Công lộ rõ vẻ ngạc nhiên nói với tôi.
Tôi gật đầu sau đó nói "tiếp theo chúng ta có vài chuyện cần phải làm. Đầu tiên là canh chừng kĩ Cao Hữu Cường và cả trưởng thôn Cát Đức Thăng nữa. Còn lại, thời gian gấp rút, chúng ta phải nghĩ cách tóm được tên lái buôn đứng đằng sau mọi chuyện. Chắc chắn hắn đang trốn đâu đó trong làng "
Sau khi nghe tôi nói, chú Công gật gật đầu đồng ý không ý kiến gì thêm. Cũng đúng thôi, những việc này về cơ bản thì ông ta chẳng giúp được gì.
"Này, Các cậu có nắm chắc được phần thắng không? Nếu không thì hay là chúng ta tranh thủ chuồn đi, ta nghĩ chúng ta không nên bỏ phí tính mạng của mình vào những việc không liên can này." Đột nhiên lúc này chú ấy lại nói như thế, lại còn mang cái vẻ mặt sợ chết đó nhìn chúng tôi.
Trước đây, tôi chỉ cho rằng đến đây trừ tà là một công việc vô tình mà chú Công nhận được. Nhưng từ khi gặp Lý Linh San thì tôi lại thấy chuyện này có vẻ như đã được dàn xếp sẵn, chỉ chờ chúng tôi đến, tự mình chui vào tròng thôi vậy. Tôi không biết liệu cái người đứng sau việc này có ý tốt hay định hãm hại tôi nữa đây.
Ngoài ra còn có cái ấn kí mà tôi luôn cho rằng nó là kí hiệu nhận biết của tổ chức Già Tỏa nữa. Tôi không hiểu tại sao Lý Linh San lại nói với tôi đó là ấn kí của Chung gia?
Có điều, trong cuộc đời này cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng chút, có những chuyện không thể ngày đêm làm thục mạng mà thành công được. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, với lại, điều này hiện giờ có vẻ chưa không gây bất lợi cho tôi, tôi cũng không càn phải hao tâm làm gì.
Nghĩ vậy, tôi cả bước qua cửa đi thẳng xuống núi thì Khưu Thục Tĩnh kéo tay tôi lại "Chung Xuyên."
Nhìn ánh mắt hơi rơm rớm của bà ta bây giờ, không cần nói tôi cũng biết bà ta muốn gì. "Bà yên tâm đi, nếu có cơ hội gặp lại Khưu Thục Trinh lần nữa, tôi sẽ giúp bà chuyển lời. Nhưng tôi cần vật gì đó của bà để làm chứng, lỡ bà ta không tin tưởng tôi."
Khưu Thục Tĩnh không nghĩ ngợi gì, đưa tay lên cổ giật sợi dây giống dây chuyền đặt vào tay tôi và nói "Đây là dây chuyền ngọc bội, là vật mà chỉ người trong Khưu gia mới có. Cậu giúp tôi.."
Tôi cũng không nghĩ ngợi gì, nắm tay đỡ lấy sợi dây chuyền, lúc này đầu tôi vang lên tiếng nói của tiểu San "Khưu Thục Tĩnh?"
Có lẽ Lý Linh San đang ở trong người tôi, mà tôi còn đứng cách chú Công và Trần Du cả một đoạn nên bọn họ dường như không nghe thấy gì. Khưu Thục Tĩnh vừa nghe được giọng nói của Lý Linh San, cả người co rúm lại, trở về hình dạng thấp hèn của một người hầu khi nhìn thấy chủ nhân.
"Ta cho bà thêm một cơ hội nữa, bà có muốn đầu thai chuyển kiếp hay vẫn muốn ở lại đây?" Lý Linh San bình thản nói với bà ta.
Khưu Thục Tĩnh sau khi nghe Lý Linh San nói liền thưa lại "Sơn thần, lúc đầu tôi đã chọn ở lại, làm người hầu cho ngài thì bây giờ tôi cũng sẽ không hối hận, tôi sẽ ở lại đây để chăm sóc cho ngài."
"Bà hiểu nhầm ý của ta rồi. không phải là tôi đang thử lòng bà, mà bây giờ tôi thực sự phải đi rồi. Lúc trước tôi giúp bà biến đổi thân thể trở thành yêu, nhưng vẫn có khả năng đầu thai chuyển thế lại. Bây giờ, nếu bà muốn tôi có thể giúp bà. Còn nếu bà vẫn còn quyến luyến nơi này, bà có thể ở lại đây tu luyện, đợi đến khi đạt đến một cảnh giới nhất định, bà có thể tự mình thành thần hoặc trở lại chuyển kiếp một lần nữa." Lý Linh San vẫn chầm chậm nhẹ nhàng nói với Khưu Thục Tĩnh. Bà ta nghe xong rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi nói với Linh San "Sơn thần, ngài phải đi khỏi nơi này sao?"
Tôi gật đầu thay Lý Linh San, thấy vậy, bà ta ngập ngừng ra vài giây rồi nói "tôi vẫn còn quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, sau khi chuyển kiếp có lẽ tôi sẽ không còn là tôi nữa. Nên, Sơn thần, ngài hãy cho tôi ở lại nơi này."
Lý Linh San cũng không nhiều lời, căn dặn bà ta "Từ nay nơi này là nhà của bà, bà chính là thần núi ở đây, hãy dùng số sách trong nhà gỗ của tôi vào việc tu luyện, nếu có một ngày bà muốn trở lại luân hồi thì bà phải chuyên tâm tu dưỡng và ban phước cho mọi người, tránh làm việc ác. Tôi phải rời đi rồi. Nhớ bảo trọng." Nói xong Linh San bảo tôi cùng mọi người hãy cùng nhau xuống núi.
Khưu Thục Tĩnh gập người cung kính chào tạm biệt chúng tôi. Trong tay cầm sợi dây chuyền Khưu Thục Tĩnh, trong lòng nghĩ không ngờ rằng tôi vẫn còn phải gặp lại Khưu Thục Trinh một lần nữa. Có điều, bây giờ mọi chuyện có lẽ đã đi quá xa tầm tay, tôi không thể dừng mọi việc chỉ đành xoay theo nó. Nhưng để dụ được người đầu sỏ ra vẫn là một việc khá nguy hiểm.
Dẫu vậy, sự việc càng nguy hiểm thì tôi lại càng có lợi nhiều. Dựa vào số việc ác và số người mà tên cầm đầu kia đã ra tay, nếu tôi bắt được hắn rồi mang đến Thiên Sư Đường thì không biết sẽ được nhiều điểm tích lũy đến cỡ nào. Trên đường xuống núi, tôi bàn với chú Công việc lập dàn tế giải nghiệp để lừa mọi người, còn tôi và Trần Du sẽ đến linh đường chỗ trưởng thôn Cát Đức Thăng xem xét thêm một lần nữa. Đi được một đoạn, chú Công quay sang liếc nhìn Trần Du một cách kì lạ rồi ghé vào tai tôi thì thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK