Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Tôi mỉm cười cay đắng, tôi biết rất rõ rằng anh ta bây giờ chỉ đang an ủi tôi. Dù vậy, sau khi nghe những lời này, tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Tôi thậm chí không nghe những gì Trần Du nói tiếp theo. Những gì tôi đang nghĩ đến là những ngày sắp tới. Điều duy nhất khiến tôi hạnh phúc là tôi còn sống.
Miễn là tôi còn sống, tôi sẽ còn cơ hội. Tôi cố làm cho tinh thần mình phấn chấn lên một chút. Trần Du đang ngồi bên cạnh luyên thuyên nhưng dường như chẳng có một chữ nào lọt vào tai tôi cả. Tôi luôn cảm thấy rằng mình rất mạnh mẽ nhưng thực tế dù rằng có chuẩn bị tinh thần thì điều này thực sự khó chấp nhận trong một thời gian ngắn.
Tôi không biết phải mất bao lâu để tôi hồi phục sau những cảm xúc đã mất. Cuộc sống không chỉ một trường hợp này, còn quá nhiều thứ cần tự điều chỉnh, phải mất một lúc lâu tôi mới thừa nhận những gì đã xảy ra.
Khi tôi trở lại, trời đã gần tối, mặt trời lặn xuống dần bên ngoài cửa sổ, nhìn vào đám mây đỏ bị mặt trời thiêu đốt, tôi thấy tâm trí mình bây giờ cũng giống như nó.
Cả Trần Du và Dịch Đình Đình đều biến mất từ bao giờ.
Tôi hít một hơi dài và nhìn vào tay tôi với một nụ cười nhẹ. Tôi nghĩ thầm, không phải chỉ là một cánh tay bị đánh tàn phế thôi sao? Chỉ là một người nuôi cổ trùng nhỏ bé mà tôi đã đầu hàng, vậy tôi làm sao có thể đối mặt với những kẻ đã giết chết cha mẹ tôi trong tương lai? Tôi không thể suy sụp lúc này được.
Đúng lúc đó, có tiếng Trần Du ồn ào ngoài cửa "Em thực sự không thể đi vào. Cảm xúc của anh ấy đang không ổn định."
"Đừng... đừng..." Sau hai chữ này thì cánh cửa bị đẩy ra. Tôi thấy Tề Linh đang đứng ở cửa trước sự ngăn cản của Trần Du và Đình Đình.
"Tôi ổn" Tôi ngồi trên giường nói vọng về phía Trần Du. Nghe tôi nói vậy vậy Trần Du có hơi ngạc nhiên nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi. Với một nụ cười nhẹ, tôi kéo tay trái ra khỏi giường. Sau đó bước đến cửa và nở một nụ cười với Trần Du "Trần Du, tôi xin lỗi. Tôi đã có một thái độ không tốt."
Trần Du nhìn tôi với đôi mắt mở to hỏi "Có ổn không?"
Tôi cười rồi nói một cách hơi bất lực "đương nhiên không có chuyện gì rồi, việc này làm sao có thể tự sát được? Cậu yên tâm đi, thật ngại quá, ban nãy tâm trạng của tôi không được tốt."
Sau khi Dịch Đình Đình lắng nghe, cô ấy chỉ vẫy tay và nói rằng nó ổn. Rõ ràng, sự thay đổi đột ngột của tôi khiến họ không thể tin được trong tức khắc, và tôi thậm chí cũng ngạc nhiên! Bởi vì trong mắt họ, một số trạng thái sụp đổ của tôi là sự thật, và trạng thái hiện tại của tôi hoàn toàn là giả vờ!
"Thực sự ổn chứ?" Nhưng Trần Du dường như nghĩ về điều gì đó, hết liếc nhìn Tề Linh lại quay sang nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với Trần Du và nói "Không sao đâu. Mặc dù tay tôi vô dụng, nhưng tôi vẫn còn sống mà."
Sau khi nghe tôi nói vậy, Trần Du có vẻ đã yên tâm hơn, nhẹ nhàng đập vào ngực tôi và nói "Chà, vậy chúng tôi sẽ ở ngoài cửa, có gì đó thì gọi cho tôi!"
Nói rồi hắn cười với tôi một cách xấu xa, ngay sau đó Dịch Đình Đình bỏ đi với bộ mặt hờn dỗi. Lúc này Tề Linh đang đứng ở cửa, từ hồi gặp ở chỗ Phúc Thọ Đường đến bây giờ kỳ thật cũng không bao lâu. Nhưng Tề Linh đã ốm đi rất nhiều, trông cô ấy thật sự rất mệt mỏi.
Sau khi Trần Du rời đi, Tề Linh nhanh chóng thể hiện nét mặt đau khổ. Cô ấy bước vài bước về phía tôi và nói "Chung Xuyên, anh thế nào rồi?"
Nhìn vào Tề Linh, trái tim tôi bất chợt cảm thấy ấm áp. Vì tôi biết cô ấy thực sự lo lắng cho tôi.
"Không, không sao. Làm sao em biết hôm nay anh tỉnh dậy." Tôi mỉm cười hỏi Tề Linh. Nụ cười này là từ trong đáy lòng mà phát ra, bất quá tôi cảm thấy hôm nay cô ấy đến đây có thể là biết chắc rằng hôm nay tôi sẽ tỉnh. Nếu không cô ấy sẽ không nói với Dịch Đình Đình rằng cô ấy sẽ tới trong vài ngày nữa. Mặc dù có rất nhiều sự trùng hợp trên thế giới, nhưng kết hợp với điều mà Dịch Đình Đình nói thì tôi nghĩ vấn đề này không phải là ngẫu nhiên.
Khi Tề Linh nghe thấy những lời của tôi, cô ấy không giấu mà nói với tôi. Sau khi biết tôi bị thương nặng cô ấy lập tức chạy tới ngay khi có thể và đưa cho tôi một viên thuốc đặt chế của gia đình họ Tề. Với viên thuốc này chỉ cần tôi còn một hơi thở, nó có thể kéo tôi trở về từ cõi chết. Và theo như công dụng của viên thuốc, thì gần như hôm nay chính xác là ngày tôi tỉnh lại.
Nói đến đây Tề Linh lại không cầm lòng được nhìn về phía cánh tay của tôi, sau đó lại nhìn tôi và nói "Người bạn Hoàng Tử của anh đã nói cho em nghe về sự tình cánh tay anh, em cũng đã hỏi trưởng lão trong gia tộc nhưng họ cũng không có biện pháp nào. Em xin lỗi."
Nhìn vẻ mặt tự trách của Tề Linh, tôi vội vàng nói "Em xin lỗi làm gì? anh không phải vẫn còn sống đây sao? Không phải chỉ là một cánh tay thôi sao, không sao rồi, không có việc gì, anh còn phải cảm ơn em đấy."
Không đợi tôi nói xong, cô ấy vội vàng dùng ngón tay chặn miệng tôi lại rồi nhìn tôi và nói "đừng nói cảm ơn, giữa em và anh mà còn phải khách sáo hay sao."
Nghe Tề Linh nói thế tôi liền gật đầu, sau đó Tề Linh lại tiếp tục "Đúng rồi, Xuyên hôm nay em đến đây là để nói với anh một chuyện."
Vẻ mặt Tề Linh có chút thay đổi, nháy mắt biến thành bộ dạng nghiêm túc. Tôi có hơi bất ngờ nhìn Tề Linh hỏi "Là chuyện gì?"
Tề Linh không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề "Rời khỏi Tần An, đừng ở nơi này nữa."
Tôi chưa bao giờ nghĩ Tề Linh sẽ nói với tôi như vậy, tôi có hơi sững sờ, sau một lúc tôi mới nghẹn ngào thốt lên được ba chữ "Vì sao vậy?"
"Anh không phải đối thủ của người nuôi cổ trùng, người nuôi cổ trùng là người của tổ chức Già Tỏa." Tề Linh nhìn tôi và nói. Sau khi nghe những lời này của Tề Linh, tôi không quá ngạc nhiên, tôi cũng đã đoán được điều này.
"Anh biết, nhưng bởi vì họ thuộc tổ chức Già Tỏa nên anh không thể từ bỏ, em cũng biết ba mẹ anh đã chết thế nào mà..." tôi nhìn Tề Linh nói.
Tề Linh hơi cau mày "Tất nhiên em biết, em biết rõ vấn đề này, vì vậy em muốn để anh tránh cạnh sắc bén của nó, em tin rằng anh cũng đã thấy những gì diễn ra trong Thiên Sư Đường có gì đó bất thường, cách tiếp cận hiện tại của anh như là lấy trứng chọi đá.."
"Lấy trứng chọi đá? Tề Linh, anh không khiêu khích họ, chính họ đã khiêu khích anh và hắn ta đã giết chú Công. Mối thù này anh không thể nuốt trôi" tôi hơi nhíu mày nói với Tề Linh.
Sau những lời tôi nói, Tề Linh nhìn tôi "Anh hiểu lầm rồi, em không phải là muốn anh từ bỏ thù hận, em chỉ muốn nói với anh là tạm thời từ bỏ, thật ngu ngốc khi anh trả thù lúc này, anh sẽ không có bất kì đồng minh nào cả. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn."
"E rằng đây không chỉ là vấn đề anh muốn trả thù hay không. Có vẻ như mặc dù Thiên Sư Đường của gia đình em đã tạm thời đóng cửa, nhưng nó vẫn hoạt động. Em nên biết rằng Trùng kia là gì, là Trùng tái sinh, nghĩa là Vạn Trùng. Nếu chúng ta không nhúng tay vào, thì Tần An sẽ có biết bao nhiêu sinh mạng vô tội phải chết."
"Tần An mỗi ngày đều có người chết. Chung Xuyên, anh không phải Đấng Cứu Thế, anh có thể thay đổi được gì chứ? Việc anh nhúng tay vào vấn đề này, không có tác dụng gì cả, nó chỉ làm tổn hại đến tính mạng của anh thôi. Việc anh có thể làm bây giờ là rời khỏi đây và bảo toàn tính mạng chính mình." Tề Linh xúc động nói. Thấy Tề Linh xúc động tôi biết là cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho tôi. Và cho dù tôi đã nói vậy thì tôi vẫn rất rõ rằng cô ấy nói đúng, nhưng lòng tôi vẫn không yên.
"Chuyện gì đã xảy ra với Thiên Sư Đường vậy, không phải họ thuộc thẩm quyền trực tiếp của chính phủ hay sao? Sự tồn tại của họ không phải là tiêu diệt cái xấu, phát huy cái tốt sao? Tại sao bây giờ lại..." tôi hỏi Tề Linh.
Tề Linh nhìn tôi một chút, rồi liếc nhìn xung quanh sau đấy bước lại gần tôi, rất gần, và tôi có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng phát từ người cô ấy. Cô ấy áp sát miệng vào tai của tôi và nói "Em không muốn nói với anh điều này nhưng nhìn anh có lẽ nếu em không nói, thì anh sẽ không từ bỏ. Về điều này, sau khi em nói với anh, anh đừng đề cập với bất kỳ ai và sau đó hãy rời khỏi đây, hứa với em được không?" hơi thở từ miệng Tề Linh mang mùi thơm nhẹ, thỉnh thoảng phà vào tai tôi, và nó làm tôi nhột.
Tôi giống như người mất hồn vô thức gật đầu nói với Tề Linh "Được rồi, em nói đi..."
Tề Linh tựa vào tai thì thầm nói với tôi, sau khi nghe những lời của Tề Linh, tôi cau mày, không ngờ là sự tình đã phát triển đến mức này, trên thế giới này chẳng lẽ chính là trắng đen lẫn lộn sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK