Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Trần Du nhanh chóng đưa Cửu Gia lên lầu. Sau khi thấy bà già họ Khưu kia, Cửu Gia ra hiệu cho chúng tôi hãy đợi ở ngoài cửa. Bất lực, chúng tôi đành chỉ có thể ra ngoài đợi.
Nửa tiếng sau, Cửu Gia bước ra và nói với hai vệ sĩ có thân hình như hộ pháp "Đưa cho họ phần thưởng của nhiệm vụ, rồi đưa các cậu ấy đi."
"Cảm ơn hai cậu rất nhiều. Phần thưởng này là của các cậu." Lúc này, Cửu đang rất nghiêm túc và nói với chúng tôi.
"Không có gì, Cửu Gia, tôi có thể không lấy phần thưởng của tôi nhưng ông có thể cho tôi biết tại sao họ luôn muốn truy sát tôi không .?.." Tôi nhìn Cửu Gia và hỏi.
Sau khi Cửu Gia nghe tôi hỏi ông liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng và nói, "Tại sao? Cậu vẫn chưa biết là tại sao à?"
Tôi sững người một lúc, và hỏi ông ta "Ý ngài là sao?"
Cửu Gia liếc nhìn tôi rồi nói một cách nhẹ nhàng, rồi nói với tôi: "Cậu muốn hỏi tại sao họ lại muốn giết cậu ấy hả. Bởi vì cậu họ Chung đấy, đây chính là số phận của cậu..."
"Số phận của tôi? Ý ông là, tôi mang họ Chung. Vậy nên tôi sẽ phải chết?" Tôi nói với Cửu Gia.
Cửu Gia khẽ mỉm cười với tôi và nói: "cậu đừng quá kích động tôi không biết nên giải thích với cậu như thế nào. Sau khi gặp được ông cậu, hãy để ông ấy trả lời. ..."
Nói xong, hai vệ sĩ đã áp giải Khưu lão ra ngoài.
Không đợi câu trả lời của tôi, Cửu Gia lại nói : "Đúng rồi tiểu tử. Người của Tề gia nói rằng họ muốn tôi đưa cậu đến Long Thành."
"Tề gia? Bảo tôi đi sao? Để làm gì?" Tôi hơi sững người, rồi hỏi lại Cửu Gia.
Cửu Gia gật đầu với tôi, rồi nhún vai và nói : "Cậu cứ đi rồi sẽ biết ..."
"Nếu không có gì quan trọng, thì tôi không muốn đi đâu..." Tôi nói với Cửu Gia.
Cửu Gia lắng nghe tôi và nói với tôi một cách bất ngờ: "Cậu đang nói gì, cậu muốn từ chối đúng không?"
Tôi gật đầu với Cửu Gia và nói, "Tôi không hề quen biết họ ..."
Trên thực tế, Vạn Thạc Minh vẫn hơn tôi nhiều. Những gia đình giàu có và quyền lực thế này chắc chắn sẽ rất ra vẻ. Tôi cũng không muốn dính líu gì đến họ cả.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Cửu Gia nói với tôi: "cậu có tính khí thất thường giống hệt ông của cậu ..."
Ông ta bèn ghé sát tai tôi và thì thầm "Hãy đi để mang cô dâu của cậu về đi là Tề Linh đó..."
"Tề Linh ?" Tôi liếc nhìn Cửu Gia.
Cửu Gia khẽ mỉm cười với tôi, rồi nói, "Tôi chỉ nói với cậu như thế, còn lại tùy cậu quyết định ..." Nghe những lời này của Cửu Gia, tôi cảm thấy phấn khích không thể giải thích được. Cửu Gia nói Tề Linh là cô dâu của tôi. Điều này có nghĩa là gì. Tề gia có xem tôi là con rể sao?
Mặc dù tôi không có ý định chen chân vào gia đình "quyền lực" này, nhưng Tề Linh là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Tôi vô thức nói với Cửu Gia, "Cửu Gia, tôi sẽ đi với ông..."
Cửu Gia mỉm cười với tôi, rồi nói, "quyết định tùy vào cậu. Nếu cậu muốn đi, hãy theo tôi..."
Hai vệ sĩ mặc vest đen của Cửu Gia đang khiêng bà già họ Khưu kia vào xe. Tôi nói với Trần Du rằng tôi sẽ đến Long Thành.
Trần Du để tôi tự mình đi, nhưng ấp úng nói với tôi, "Có...có chuyện này.. ..."
Nhìn vẻ ngoài của Trần Du, tôi mỉm cười yếu ớt, rồi nói với hắn "Nếu cậu có bất cứ điều gì muốn nói, cứ nói đi, cậu xem mối quan hệ giữa chúng ta là gì chứ..."
Trần Du đi theo tôi và nói, "OK ... tôi sẽ nói thẳng với cậu. Cậu có thể cho tôi tiền thưởng lần này không? Nếu muốn điểm của tôi, cậu có thể lấy tất cả ..."
Tôi biết rằng Trần Du muốn có tiền để giúp Hồ Đình Đình. Tôi liền đồng ý và nói với Trần Du, "Không có vấn đề gì cậu có thể lấy tiền. Điểm thì mỗi ngưòi một nửa, những chuyện vừa rồi, cũng là nhờ cậu đã giúp tôi mọi ngưòi đều là anh em của tôi. Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu khi nào tôi nhận được. "
Sau khi nghe những gì tôi nói, Trần Du liền mỉm cười, rồi nói với tôi: "Này, không hổ danh là một người anh tốt, hãy yên tâm, số tiền này coi như là tôi mượn cậu "
"Đừng giả vờ là ngưòi cao thượng nữa cậu cứ yên tâm giữ nó đi." Tôi nói với Trần Du.
Trần Du cười hehe, rồi nói với tôi: "Tới thành phố Long Thành, nhớ đưa chị dâu của tôi về đấy . ..."
Tôi cười haha rồi nói với Trần Du, " Chị dâu ..."
"Đi nhanh lên tiểu tử ..." Cửu Gia đã lên tiếng thúc giục, vì vậy tôi không nói chuyện với Trần Du nữa, liền đi theo ông ấy vào trong xe. Chiếc xe khởi động và tăng tốc. Tôi tò mò hỏi Cửu Gia sẽ đối phó với bà già đó như thế nào. Cửu Gia nhún vai và nói đây không phải là trách nhiệm của ông ta. Vào lúc đó, đôi tai của bà già Khưu dường như trở nên rất thính liền nói với tôi bằng một giọng điệu khiêu khích "Họ sẽ để tao đi thôi, nếu muốn mày có thể giết tao ngay bây giờ còn kịp..."
"Hum ... bà cứ mơ tiếp đi ..." Tôi không biết sự tự tin của bà ta đến từ đâu nữa.
Tôi quan sát Cửu Gia thì thấy lúc này, Cửu Gia nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Khưu lão nhìn tôi đầy thách thức và kiêu ngạo. Tôi lờ tịt bà ta, dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Họ không di chuyển bằng máy bay, mà lái xe trực tiếp đi thẳng đến Long Thành. Hai vệ sĩ liên tục thay phiên nhau lái xe trên đường đi. Những ngày này, họ thực sự rất mệt mỏi. Họ ngủ rất ít và chỉ ăn tạm thứ gì đó ở mỗi trạm dừng chân. Cho đến ngày thứ ba, Long Thành đã xuất hiện trước mắt tôi.
Long Thành thịnh vượng hơn nhiều so với Tần An, đây thực sự là một thành phố lớn. Chiếc xe lao thẳng vào trung tâm Long Thành, rồi dừng lại ở trước cửa một ngôi nhà. Những người có thể sống trong thành phố này chỉ có thể là giới thượng lưu. Theo như tôi tìm hiểu trên internet, thì nếu định giá các ngôi nhà ở đây thì giá của nó cao ngất trời xanh. Sau khi dừng lại ở trước cửa, hai vệ sĩ thô bạo lôi Khưu lão ra ngoài, còn tôi thì theo sát phía sau Cửu Gia. Ông ta đẩy nhẹ cánh cửa, nó liền nhanh chóng mở ra, một người đàn ông mặc vest tinh tế, trên mặt đeo một cặp kính, tóc được chải ngược về phía sau liền xuất hiện.
"Cửu Gia, ông đã đến..." Người đàn ông nói với Cửu Gia bằng giọng điệu rất cung kính.
Cửu Gia khẽ gật đầu rồi nói: "Tề lão gia có ở đây không?"
"Chà, đều đang ở nhà. chỉ chờ ngài thôi..." Người đàn ông đeo kính gọng đen gật đầu lịch sự. Nói xong Cửu Gia khẽ gật đầu, rồi bước vào, tôi nhanh chóng bám theo. Người đàn ông đeo kính đen này khẽ gật đầu với tôi. Tôi cũng khẽ gật đầu lại Có vẻ như người này cũng biết tôi. Khoảng sân được xây dựng bên trong nhà này rất trang nhã. Không hề trang trí lộng lẫy, xa hoa như những nhà quyền quý khác.
Sau khi vào sân, người đàn ông đeo kính đen đưa tôi đến trước cửa một căn phòng và nói với tôi: "Chung thiếu gia, cậu hãy nghỉ ngơi ở đây một lúc. Tề lão gia sẽ đến gặp cậu sau."
Lúc này tôi hoàn toàn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan nên đành gật đầu.
Cửu Gia nói nhỏ với tôi : "Đây là Tề gia, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, đừng đi lung tung."
Tôi gật đầu, rồi hỏi Cửu Gia. "Cửu gia, tôi thực sự không cam tâm tha cho Khưu lão "
Tôi vẫn còn cay cú những gì bà ta nói với tôi trong xe. Mặc dù tôi nghĩ bọn họ sẽ không tha cho bà ta. Nhưng khi tôi hỏi đến, Cửu Gia liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng và nói với tôi: "Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi."
Hàm ý của ông ấy chính là tôi đừng xen vào nữa nhìn thấy câu trả lời mơ hồ của ông ta, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy không còn tin tưởng nữa.
"Nếu ông thả bà ta đi bà ta sẽ tìm cách trả thù tôi, bà ta muốn giết tôi đấy." Tôi tiếp tục nói với Cửu Gia.
Cửu Gia bất ngờ quay lại, đôi mắt ông ấy nhìn xoáy vào tôi và nói, "Chung Xuyên, Không phải là Khưu Thục Trinh muốn, mà là Già Tỏa muốn thế."
"Không phải tất cả bọn họ đều cùng một phe với nhau sao?" Tôi nói.
Ý trong lời nói của Cửu Gia không phải chính là ông ta muốn để bà già họ Khưu kia đi sao.
Cửu Gia liếc tôi và nói, "Cậu không thể quản được chuyện này đâu..." Nói xong Cửu Gia xoay ngưòi và rời đi. Bà già đó còn nhìn tôi và để lộ ra một nụ cười nhếch mép. Những gì Cửu gia nói đã quá rõ ràng. Đó là, họ chắc chắn sẽ để bà già kia rời đi. Nghĩ về điều này, tôi cảm thấy rất ấm ức. Nhưng những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, tôi hoàn toàn không biết được.
Tuy nhiên, tôi không thể tự mình quyết định bất cứ điều gì trong chuyện này nếu bà già kia thực sự được thả. Trần Du và tôi có thể sẽ không được sống yên ổn. Một sự chán nản dâng lên trong lòng, lúc này, tôi cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình " Chung Xuyên! Thực sự là anh sao ...."
Nghe thấy âm thanh này, tôi chậm rãi quay đầu lại, và tôi thấy Tề Đồng lúc này đang nhìn tôi và nở một nụ cười.
"Làm thế nào cô biết rằng tôi đang ở đây ..." Tôi ngạc nhiên hỏi Tề Đồng. Nhưng những lời tôi thốt ra lúc này có vẻ thật buồn cười. Cô ấy là người của Tề gia mà. Tôi ở đây thì sao cô ấy k biết được.
"Tất nhiên tôi biết chứ anh là một người nổi tiếng mà. Tôi nghe nói lần này bắt được Khưu lão bà kia có công lao rất lớn của anh. Tôi còn nghe nói rằng bà ta cũng đã bại dưói tay của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK