.....
Tôi có thể hiểu những lời của Tề Linh nói. Mặc dù tôi không biết danh gia thực sự là như thế nào, cũng không biết có giống trên phim truyền hình không nữa.
"Ý em là, nếu anh có thể đạt đến cấp bậc thượng sư, thì anh có thể ngang hàng cùng với Vạn Thạc Minh, và có thể ngăn đám cưới này, có phải không?" Tôi nói với Tề Linh.
Tề Linh khẽ gật đầu, rồi nói với tôi "Gần như là vậy, Thiên Sư Đường có 9 gia tộc dẫn đầu..." Tề Linh bắt đầu giới thiệu cho tôi về hội đồng thiên sư.
"Thành phần của Hội đồng thiên sư gồm có 8 đại gia tộc, lần lượt là Chung, Dị, Cổ, Phạm, Sa, Đoàn, Vạn, Tề. Để duy trì sự cân bằng tương đối, các quy tắc đã được đặt ra. Đó là, mỗi gia đình có thể có hàng trăm thiên sư, bất kể ai trong hàng ngàn thiên sư đấy đều có thể trở thành thiên chủ. Trong Thiên Sư Đường còn có một nơi gọi là Thiên Sư Các. Đây là nơi đưa ra các quyết định, cũng như quản lý hội đồng thiên sư. Đây cũng là nơi được dùng để bỏ phiếu, bầu ra 1 vị tộc trưởng cho mỗi gia tộc. Đương nhiên, để tham gia vào Thiên Sư Các này bắt buộc phải đảm bảo những điều kiện vô cùng khắt khe.
Đầu tiên phải là một thiên sư cấp biệt. Thứ hai, sức mạnh phải đạt đến cảnh giới tinh thông. Hai điểm này chắc chắn là một ngưỡng không hề dễ, bởi vì tôi cũng biết rằng các Thiên sư bình thường có cấp độ từ một đến mười, và chỉ có các thiên sư cấp mười mới có thể trở thành Thiên chủ.
Sau khi trở thành Thiên chủ, là đến Trung cấp thiên sư. Cuối cùng mới đến Thượng sư. Hơn một nửa số chủ nhân trong Thiên Sư Các hiện nay thuộc về 3 gia tộc Chung, Dị, Cổ.
Chủ của Thiên Sư Các hay còn gọi là Thiên Đường Chủ hiện tại đang thuộc về Cổ gia. Bởi vì vị thiên đường chủ đó của Cổ gia hiện tại đang ở cấp độ thượng sư, vì vậy mỗi khi bỏ phiếu trong Thiên Sư Các, người đấy luôn chiếm một vị trí bất khả chiến bại. Sau khi nghe những lời của Tề Linh, tôi chỉ cảm thấy giống như một nồi nước lạnh tạt trực tiếp vào mình. Đây thực sự không phải là một trò đùa. Tiếp cận cấp độ thượng sư trong ba năm gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
"Nhân tiện anh muốn hỏi, Chung gia mà em nói là thuộc loại nào?" Tôi tò mò hỏi Tề Linh.
Tề Linh dường như đoán được tôi đang nghĩ gì rồi nói "Chung gia các anh nằm trong top 3 đấy."
Tôi không biết có phải như vậy thật hay không, nhưng tôi tin nhưng gì Tề Linh nói là sự thật. Mặc dù tôi không biết người của Chung gia đó là như thế nào. Theo Tề Linh nói, thì Chung gia được xếp hạng trong top ba trong bảng xếp hạng gia tộc của Hội đồng thiên sư. Tề gia và Vạn gia vẫn chỉ là xếp dưới thôi.
Mà ngay cả những người ở top dưới cùng cũng đã rất ấn tượng rồi, nói gì đến ba gia tộc hàng đầu. Nói xong, Tề Linh nhìn tôi và nói: "Chung Xuyên, em tin anh, trong ba năm, anh nhất định sẽ có thể làm được"
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tề Linh, tôi vô thức gật đầu rồi nói với cô ấy
"Được ... anh sẽ cố gắng hết sức." Thực tế thì, tôi biết những gì tôi đang nói là rất táo bạo. Tề Linh cũng thấy rằng tôi vẫn còn hơi rụt rè, nên nói với tôi: "Anh cũng đừng áp lực quá. Ngay cả khi sau ba năm anh không đạt được cấp độ thượng sư, em cũng vẫn sẽ theo anh ..."
Đôi mắt của Tề Linh lúc này trông rất kiên quyết, nhìn vào sự kiên quyết của cô ấy, nếu tôi còn lưỡng lự, thì liệu tôi có còn là đàn ông không.
"Em có thể yên tâm rằng sau ba năm, anh chắc chắn sẽ tiếp cận được cấp độ thượng sư. Hãy nhìn xem. Giờ anh đã là một thiên sư cấp hai, mà cũng không mất nhiều thời gian. anh tin rằng anh có thể nhanh chóng đạt được cấp ba mà thôi... "
Nghe những lời của tôi xong, Tề Linh gật đầu, dịu dàng nói với tôi "Em tin anh làm được ..."
Cùng với đó, Tề Linh nhìn vào cánh tay bị thương và sau đó nói với tôi "Chung Xuyên, trước khi anh đến được đăng cấp thượng sư, thì anh nhớ không được nghĩ đến việc trả thù ..." Sau khi Tề Linh đề cập đến vấn đề này, tôi lắng lại suy nghĩ. "Nam tử trả thù, mười năm chưa muộn. Nếu anh trả thù bây giờ, khác nào lấy trứng chọi đá. Chỉ cần anh còn sống, thì anh mới có thể trả thù ..." Tề Linh nhìn tôi và nói.
Lúc này tôi mới hiểu ý của Tề Linh, tôi nói "Anh biết ... Nhưng em có thể cho anh biết ai đã giết cha mẹ anh không?"
Tề Linh liếc nhìn tôi và nói với tôi, "Anh không biết sao?"
"Già Tỏa?" Tôi hỏi Tề Linh.
Tề Linh gật đầu với tôi. Tôi khẽ mỉm cười với Tề Linh và nói "Em yên tâm. Cuộc sống của anh đã được đánh đổi bởi tính mạng của cha mẹ anh. Anh sẽ không tự đi tìm cái chết đâu."
Tề Linh khẽ mỉm cười, gật đầu với tôi, rồi nói: "Về việc Khưu Thục Trinh đã được đem đi trao đổi, anh cũng không nên quá vướng mắc làm gì. Khưu Thục Trinh chỉ là một quân cờ, nếu giết bà ấy, e là sẽ bất lời cho anh. "
Có vẻ như Tề Linh biết rất nhiều, nhưng cô ấy không nói, và tôi cũng không có cách nào để khiến cô ấy nói ra.
"Hãy thư giãn đi. Nếu anh thực sự là một người bốc đồng như vậy, Khưu Thục Trinh đã chết hàng trăm lần rồi." Tôi mỉm cười với Tề Linh. Tề Linh tiếp tục nói với tôi rằng cô ấy muốn ở bên tôi. Nhưng cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn bệnh, vì vậy cô ấy không thể đi theo tôi trong thời gian này.
Mặc dù tôi hơi thất vọng, nhưng nghe Tề Linh nói rằng cô ấy có thể hồi phục sau nửa năm, và đến với tôi. Tôi không thể không cảm thấy phấn khích trở lại. Chúng tôi sau đó đã thêm WeChat của nhau. Bằng cách này, hai chúng tôi có thể trò chuyện rất nhiều, thậm chí có thể trò chuyện suốt đêm. Sau hôm nay, tôi càng trở nên quyết tâm hơn. Tôi nhất định phải cưới người phụ nữ trước mặt, cho đến sáng hôm sau, tôi quyết định rời đi.
Bởi vì từ sáng sớm tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Trần Du. Trần Du bảo tôi hãy mau trở về. Tôi hỏi hắn ta đã xảy ra chuyện gì? Trần Du nói với tôi rằng chú Công đã phát điên rồi. Trong điện thoại, Trần Du không thể nói rõ ràng hết mọi chuyện, vì vậy tôi rất lo lắng đành phải nói lời tạm biệt với Tề Linh. Khi tôi biết tôi phải đi, Tề tiên sinh nói rằng ông ấy sẽ nâng đỡ, gửi gắm giúp tôi sau này.
Điều này làm tôi rất ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại, thì Tề gia cũng 1 trong 9 đại gia tộc của Thiên Sư Đường, vậy Tề tiên sinh đây giống như là cấp trên của tôi rồi. Tề tiên sinh lúc này dường như có chuyện muốn nói với tôi.
Tề Linh nói với tôi rằng cô ấy không muốn xa tôi, nên cô ấy sẽ không tiễn tôi vì sợ bản thân không nỡ, không thể kìm nén mà khóc òa lên. Tình cảm giữa tôi và Tề Linh thật thắm thiết. Mặc dù chúng tôi chỉ mới gặp nhau một vài lần, nhưng cứ ngỡ như chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi vậy.
Khi đã ở trong xe. Tề tiên sinh nói với tôi "Chung Xuyên, cậu đừng trách tôi nhé."
Tôi nhìn Tề tiên sinh, liên tục lắc đầu "Sao có thể vậy được. Tề Linh là con gái của ngài. Nên tôi cũng hiểu rất rõ đạo lý này."
Tề tiên sinh nghe thấy những lời này của tôi, ông ấy chỉ khẽ gật đầu và nói "Sau khi cậu về đến Tần An, cậu phải hết sức cẩn thận. Tôi đã hủy bỏ hôn ước của Linh nhi và Vạn Thạc Minh rồi. Món nợ này chắc chắn sẽ tính lên đầu cậu. "
Tôi mỉm cười và nói, "Đã là lính thì không sợ ướt mưa "
Tề tiên sinh từ trên người lấy ra một chiếc nhẫn. Sau đó, ông ta nói với tôi: "Chiếc nhẫn này, cậu hãy giữ lấy nó. Nếu cậu gặp phải một vấn đề lớn mà bản thân không thể tự giải quyết, hãy đến Thiên Sư Đường và đưa nó cho người quản lý. Cô ấy sẽ tìm người giúp đỡ cậu."
Tôi cũng không từ chối, liền nhận lấy chiếc nhẫn mà Tề tiên sinh đưa và sau đó nói với ông ấy "Vậy tôi xin đa tạ."
Tề tiên sinh khẽ mỉm cười với tôi và rồi nói "Hy vọng, tôi không chọn nhầm người."
"Tề tiên sinh ông của tôi có còn sống không?" Tôi nhìn Tề tiên sinh và hỏi.
Tề tiên sinh chỉ im lặng gật đầu mà không nói gì. Chỉ mất hơn 2 giờ để đi đến Tần An bằng máy bay. Khi anh xuống đến sân bay, Trần Du lúc này đã đứng chờ sẵn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chú Công làm sao mà nổi điên ..." khi tôi thấy Trần Du, tôi liền vội hỏi.
Lúc này, Trần Du cười ngượng ngùng với tôi và nói "Này. Thật ra ... Thật ra chú Công vẫn rất ổn ..."
"Có chuyện gì vậy? Cậu đang đùa tôi đấy à ..." Tôi bực tức nói với Trần Du. Nếu không có cuộc điện thoại từ tên Trần Du này, tôi sẽ vẫn còn tiếp tục được ở bên cạnh Tề Linh.
Trần Du nhìn khuôn mặt đen sì của tôi liền vội thanh minh "Đại ca của tôi ơi. Đừng giận, nếu cậu muốn phát tiết, thì hãy tìm chú Công ấy. Trò lừa gạt này là của ông ấy ..."
"Có thật là chú Công đã trở về?" Tôi nói với Trần Du trong khi bước đi. Trần Du gật đầu và đi theo tôi. Lý do chính của việc họ muốn lừa rôi quay lại. Đó là bởi vì chú Công có được khách hàng là một doanh nghiệp lớn, vì vậy ông liền hối thúc tôi quay lại để lên đường cùng bọn họ.
"Doanh nghiệp lớn?" Tôi bối rối nhìn Trần Du.
Trần Du gật đầu với tôi và sau đó nói "Đúng, một doanh nghiệp lớn. Theo như chú Công nói thì chủ doanh nghiệp này đã trả cho ông ấy 10 vạn tệ "
"Cái gì? 10 vạn tệ sao? Vậy thì họ yêu cầu chúng ta làm gì, không lẽ chỉ để bắt một con ma thôi sao?..." Tôi vội hỏi Trần Du.
Trần Du cười rồi nói "Hình như không phải bắt ma, mà chỉ là trừ tà thôi ..."
Tôi nhìn Trần Du và nói "Không phải cả hai đều giống nhau sao? Có khác gì đâu chứ ?"
Trần Du nhìn tôi và mỉm cười một cách ngu ngốc. "Hình như thực sự đúng là không có gì khác biệt. Nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều lắm, giờ tôi chỉ cần kiếm tiền thôi."
Tôi bất lực liếc nhìn Trần Du và nói "Hừm! Tiền tiền tiền bây giờ trong mắt cậu thực sự chỉ có tiền mà thôi..."
Da mặt của Trần Du giống như đã vứt cho chó ăn rồi vậy, hắn nói với tôi: "Tôi vừa tốn một khoản tiền lớn. Việc điều trị theo dõi của Đình Đình cần rất nhiều tiền. Nên bây giờ tôi càng phải cố gắng kiếm thêm nhiều tiền thì Đình Đình mới có thể tiếp nhận phương pháp điều trị tốt hơn ... "
"Cậu đang nói nghiêm túc đấy à, thực sự là cậu yêu Đình Đình ngay từ cái nhìn đầu tiên đó hả?..." Tôi hỏi Trần Du.
Trần Du nói với tôi: "Còn không phải sao, cậu nghĩ là tôi đang đùa giỡn à ?..."
Chiếc xe vừa về đến cửa hàng, chú Công mũm mĩm kia đã chờ sẵn ở cửa. Ông ta mỉm cười rồi liền thúc giục chúng tôi: "Nhanh lên mau giúp tôi di chuyển đồ đạc ra xe, sau đó chúng ta sẽ xuất phát"
"Xuất phát cái gì ? Cháy vừa mới về đến mà ..." Tôi nhìn chú Công và nói.