....
Sau đó, họ dường như vì sợ sự ồn ào của tôi, trực tiếp cầm một con dao lên đánh tôi bất tỉnh. Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu. Nhưng khi tỉnh dậy, xung quanh tôi không có một tiếng động. Tay và chân bị trói, bao tải vẫn che kín tầm nhìn của tôi. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy rằng tôi đã được đưa xuống khỏi xe.
Không gian bao trùm bởi sự im lặng đến chết người. Ước tính thời gian thì tôi nghĩ bây giờ đã là đêm rồi.
"Có ai không?" Tôi thận trọng hét lên. Không một ai trả lời. Ngoài giọng nói của tôi, dường như không có giọng của bất kì ai khác. Tôi không bỏ cuộc, hét lên một lúc nhưng vẫn không có ai quan tâm tới.
Tôi cố gắng hét lên lần cuối cùng vẫn vô ích. Tôi kiệt sức, cổ họng như đang bị thiêu đốt. Tôi không thể hét thêm nữa.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải tìm cách tự cứu lấy mình. Tôi đã gọi cho chú Công trước khi tôi bị bắt cóc. Chú Công chắc chắn biết rằng có điều gì đó không ổn với tôi ở đây. Chú Công đang ở Tần An. Tôi vẫn còn có hi vọng. Có lẽ, chú ấy sẽ gọi người cứu tôi.
Điều lo lắng duy nhất của tôi bây giờ là liệu tôi đã bị đưa ra khỏi Tần An hay chưa. Nếu đó là sự thật thì tôi nghĩ chú Công cũng không thể tìm thấy tôi nữa.
Có tiếng bước chân. Tôi không rõ đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi, nhưng do ở đây rất yên tĩnh nên tôi có thể nghe được rất rõ.
Tiếng bước chân lộn xộn. Có một vài người đang tiến về phía tôi. Nghe thấy tiếng bước chân, cả người tôi trở nên nôn nao khó tả.
"Người đâu?" Một giọng nói phát ra từ bên ngoài, mặc dù có vẻ hơi xa.
"Thưa ngài, người mà ngài muốn được đưa đến" Lúc này, một giọng nói thô lỗ vang lên, và rồi tôi nghe thấy tiếng mở cửa. Mặc dù đội bao tải trên đầu, nhưng tôi có thể cảm nhận được xung quanh sáng hơn một chút. Hình như có ai đó bật đèn.
"Có chuyện gì với ngươi vậy? Ta đã yêu cầu ngươi MỜI cậu ta cơ mà?" Tiếng nói phát ra từ ngoài cửa. Tôi cảm nhận được có người đang tiến tới chỗ tôi, giọng nói của hắn ta có pha chút giận dữ.
Sau một lúc, có ai đó đang chạm vào cái bao tải trên đầu tôi. Bao tải được tháo ra, vì bên ngòai quá sáng nên mắt tôi đã mất một lúc để làm quen.
"Cậu Chung, thật là ngại quá..." Tôi nheo mắt nhìn những bóng người trước mặt, nhất thời vẫn thấy hết sức mơ hồ.
Sau hơn mười giây, cuối cùng tôi cũng thấy những người trước mặt mình. Người đầu tiên tôi thấy là một người người đàn ông với mái tóc được chăm chút cẩn thận, ăn mặc kiểu Trung Hoa Dân Quốc. Và đìêu khiến tôi chú ý hơn cả là khuôn mặt tái nhợt của hắn ta. Trông hắn thật sự rất yếu ớt, cảm giác chỉ cần một ngọn gió thoảng cũng có thể cuốn bay hắn.
Đằng sau người đàn ông là một vài vệ sĩ trong bộ đồ đen, và những vệ sĩ này nhìn tôi có chút ngượng ngùng. Thỉnh thoảng thấy tôi nhìn họ. Hắn ta khẽ mỉm cười với tôi. Sau đó, hắn ta nói "Cậu Chung. Tôi là Dịch Tinh Hâm. Xin thứ lỗi, tôi không nghĩ mấy tên đệ tử của tôi lại mời cậu tới đây kiểu này."
Nhìn thái độ của hắn ta, ít nhất cũng có vẻ là có ý đồ tốt. Mặc dù hắn có nói như vậy, tôi cũng có chút không tin tưởng. Nếu không phải hắn ta nói bắt cóc tôi thì liệu bọn đệ tử của hắn làm thế không cơ chứ? Đây rõ ràng là bắt người trắng trợn!
Ây dà, cho dù như thế thì, bây giờ có vẻ hắn cũng có chút coi trọng tôi, chừa cho tôi một con đường sống. Gì thì gì chứ cứ giữ lấy cái mạng này đi đã rồi tính.
"Không sao không sao. Dù gì cũng chỉ là hiểu lầm. Tôi đã nói như vậy thì chắc chắn là như vậy." Tôi nói với người đàn ông với một nụ cười tương tự.
Tên biến thái ấy nghe tôi nói vậy, toàn bộ cơ mặt như được thả lỏng "Cậu Chung, cậu hãy yên tâm, tôi là một người biết điều, biết đạo lý đúng sai."
Nói xong, hắn ta quay người lại nhìn mấy tên đô con đằng sau. Lúc này, bốn tên vệ sĩ to con vạm vỡ ấy vì bị hắn ta nhìn mà người run lên từng hồi, đứng nghiêm không dám nhúc nhích. Tên bệnh hoạn Tinh Hâm này tiến tới trước mặt mấy tên đệ tử, giọng nói hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với tôi. Hắn ta hạ giọng "Các ngươi trói cậu Chung, vậy còn vết thương ở đầu của cậu ấy là thế nào?" Dịch Tinh Hâm nói, tôi vô thức rùng mình.
Mấy tên này như bị đả kích tinh thần, cả người run lên không kiểm soát. Bỗng một tên nhanh chóng lên tiếng, giọng nói run rẩy "Dịch thiếu gia. Tại hắn ta cứ liên tục gào thét tôi sợ.."
Không đợi tên kia nói hết câu, Dịch Tinh Hâm chen ngang "Đừng nhiều lời, các ngươi đánh cậu ta?"
Khuôn mặt của tên kia dần trở nên bối rối. Hắn ta gật đầu.
Dịch Tinh Hâm khịt mũi, lạnh lùng nói "Ta biết các ngươi là người của lão đại. Tuy nhiên ông ấy đã triệu tập các ngươi đến đây cho ta, thì các ngươi là người của ta. Đây là lần đầu tiên. Hãy coi đây là một bài học. Đừng có nghĩ ta là tên ngốc!"
Âm điệu của Dịch Tinh Hâm không lớn, nhưng trọng lượng lại cực lớn, từng chữ đều như đay nghiến họ.
Ngay lập tức, tên đô con kia quỳ rạp xuống đất, run rẩy "Dịch thiếu gia là do chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải làm vậy.."
"Ha, ngươi làm khách quý của ta thành thế này rồi, vậy mà cậu Chung không để bụng chuyện đó. Cũng may, nếu cậu ấy để bụng, cái mạng của ngươi coi như khó giữ." Dịch Tinh Hâm nói và bước đến cạnh bàn, cầm lấy cây gậy đánh golf.
Tên đệ tử kia nhìn thấy Dịch Tinh Hâm đang cầm gậy đánh golf lên, lòng như cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lập tức, cơ thể yếu đuối của Dịch Tinh Hâm tiến tới bên tên đệ tử xấu số kia, giáng một cái đánh mạnh xuống hắn ta. Máu tươi trào ra. Cái mùi máu ghê tởm này khiến tôi vô thức cảm thấy muốn nôn mửa, ruột gan co thắt. Dịch Tinh Hâm coi chuyện đó như lẽ thường, rút chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi ra rồi lau tay. Thấy vậy, mấy tên còn lại nhanh nhanh chóng chóng kéo cái tên ngất xỉu kia ra ngòai.
Mặc dù Dịch Tinh Hâm quay lại nhìn tôi với một nụ cười hết sức thân thiện, nhưng trong tâm tôi đã có định kiến sẵn về Dịch Tinh Hâm: hắn là một tên lòng lang dạ sói!
"Cậu Chung, thật là ngại quá, mấy chuyện vặt vãnh của chúng tôi đã khiến cậu để tâm rồi! "Lúc này, Dịch Tinh Hâm có một nụ cười tỏa nắng và ấm áp, gần như khiến tôi quên mất cái hành động tàn nhẫn ban nãy của hắn ta. Tuy nhiên, tôi đã bình tâm trở lại. Từ cái đống bòng bong ban nãy, tôi cũng dần đoán ra được mấy tên đô con kia không phải là người của Dịch Tinh Hâm mà là người của lão đại nhà hắn. Việc bắt cóc tôi có lẽ là ý tưởng của lão đại rồi. Dù gì thì điều duy nhất tôi chắc chắn bây giờ là cái tên Dịch Tinh Hâm này không có thù hằn gì với tôi.
"Không sao không sao. Tất cả cũng chỉ là hiểu lầm. Có điều, tôi không rõ Dịch thiếu gia hôm nay mời tôi đến đây có chuyện gì hay sao ? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Tôi hỏi với Dịch Tinh Hâm.
Dịch Tinh Hâm mỉm cười yếu ớt với tôi, rồi nói "Cậu có thể không biết tôi, nhưng tôi đã nghe danh Chung Xuyên cậu rất nhiều rồi."
Nghe tới đây, tâm trí tôi lập tức nghĩ tới lũ tôi ở Tề gia đã nghe qua về 8 đại tộc. Nếu đoán không lầm thì cái tên biến thái này là người của Dịch gia, xếp thứ 2?
"Cậu cũng là người của Thiên Sư Đường?" Tôi buột miệng hỏi.
Dịch Tinh Hâm gật đầu rồi nói "Không sai, tôi cũng là người của Thiên Sư Đường. Lần này tôi mời cậu Chung đến cũng chỉ là muốn làm bạn với cậu."
Ây! Hắn ta là người của Thiên Sư Đường. Tôi cũng dần đoán ra một số chuyện. Cái tên này, chắc có lẽ vì quả tâm ma mà tìm tới tôi đây. Cửu gia nói quả không sai. Chuyện hắn ta muốn làm bạn với tôi? Còn lâu ông đây mới tin!!!!
"Dịch thiếu gia, tiếng lành đồn xa, cậu nghe danh tôi tôi quả thực rất vinh dự. Tôi cũng không muốn vòng vo với cậu mất thời gian đôi bên, nhưng nếu cậu tìm tôi vì quả tâm ma thì chắc cậu tốn công vô ích rồi" Tôi nói trực tiếp với Dịch Tinh Hâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cái gia thế nhà hắn, muốn làm bạn với tôi? Không thể tin được.
Nghe tôi nói, khuôn mặt Dịch Tinh Hâm không chút biến sắc, nói với tôi "Tôi biết điều đó. Và tôi mời cậu tới đây không phải vì quả tâm ma. Cậu Chung đã thành thật như vậy, tôi cũng xin nói luôn, tôi cần cậu cứu tôi."
"Cứu cậu?" Tôi sững sờ trước vẻ bối rối của Dịch Tinh Hâm. Nhìn Dịch Tinh Hâm lúc này, có vẻ cậu ta không hề nói đùa.