.....
Thật ra gọi là đang cầm một cái chậu nôn, nhưng căn bản tôi không có gì để nôn ra hết. Ngoại trừ một số dịch mật lúc đầu. Tôi thực sự không nôn ra được thêm cái gì cả. Sau một hồi nôn khan, cảm giác chóng mặt đã đỡ hơn nhiều, nhưng toàn thân tôi mềm nhũn.
Tôi bất giác kiểm tra thời gian, và phát hiện bây giờ đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Lúc này Hoàng Tử không còn ở trong phòng nữa. Chỉ còn tiểu bảo bảo ở bên ngoan ngoãn rót cho tôi một cốc nước và đặt nó trước mặt tôi.
Tôi nhấp một ngụm nước rồi nói với tiểu Hàn "Cảm ơn. Sao em biết anh sẽ bị nôn mà mang chậu tới?"
Tiểu Hàn mắt to tròn như hai quả nho chớp chớp nhìn, rồi ra hiệu bằng tay cho tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu một hành động nào. Thấy tôi với vẻ mặt bối rối, tiểu Hàn bất lực.
Cô bé chỉ lôi tôi ra khỏi giường, và sau đó đi đến bên bàn. Trên bàn lúc này có một phần cơm hộp, sau đó con bé lại khoa tay múa chân một chút. Lần này, có lẽ tôi có thể hiểu, nếu không nhầm thì... cô bé này đang ra hiệu cho tôi ăn cơm.
Chưa kể, lúc này tôi lại còn đang rất đói nữa. Nói thực, tu luyện liệt quỷ quyết thật tốn thời gian. Âm khí chỉ đi vòng quanh khí môn, vòng vài vòng, cũng đã mất hơn 10 giờ đã trôi qua. Không biết phải cần bao lâu để thực sự đả thông khí môn nữa?!.
Tuy nhiên, mấy ngày này tôi cũng nhàn rỗi, cứ nên tranh thủ được chút nào hay chút nấy. Hồi nãy nôn khan, chóng mặt một chút nên bây giờ cảm thấy vừa mệt vừa đói. Tôi cũng không khách khí nữa, trực tiếp tiêu diệt sạch thức ăn trên bàn.
Ăn xong, tôi cảm thấy tràn đầy sức sống trở lại. Lúc này tiểu Hàn đang nhìn tôi một cách nghiêm túc, tôi ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp trìu mến của cô bé qua đôi mắt to tròn ấy.
Xoa xoa đầu cô bé, tôi nói "Thật ra, nếu em thực sự là con gái của anh, điều đó cũng rất tốt thôi, có một cô con gái xinh xắn dễ thương như này, anh có nằm mơ cũng sẽ bật cười tỉnh dậy."
Sau khi nghe những lời đường mật này của tôi, nụ cười trên khuôn mặt tiểu Hàn trở nên tươi tắn hơn. Cô bé ra hiệu cho tôi một chút, rồi ôm cái bình bên cạnh rồi quay người lại và chạy vào phòng tắm.
Tôi không hiểu ý cô bé. Sau một lúc, cô bé ôm cái bình bước ra, cẩn thận đặt cái bình sang một bên, sau đó đi đến bên cạnh tôi và dùng bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay của tôi.
Ngay lập tức sau đó, ra hiệu cho tôi mở miệng. Tôi thực sự nghi ngờ rằng tiểu cô nương này là đang cố ý, bởi vì các động tác khoa tay múa chân của cô bé tôi đều có thể hiểu.
"Tại sao lại há mồm..." Tôi không biết loại thuốc nào được chứa trong cái bình này nên hỏi cô bé với một chút cảnh giác. Sau khi cô bé nghe thấy tôi hỏi, cô bé không giải thích gì, chỉ lặp lại cử chỉ muốn tôi mở miệng.
Tôi đã nghĩ về việc một đứa trẻ có thể độc ác như thế nào. Nhưng Hoàng Tử đã thề rằng đây chính là con gái tôi và cô bé này sẽ không làm hại tôi.
Nghĩ đến đây, tôi từ từ mở miệng. Và cô bé bò lên người tôi rất nhanh, một bàn tay nhỏ nhanh chóng nhét vào miệng tôi. Đột nhiên, có một mùi vị ngọt ngào tan chảy trong miệng. Tôi đã cố lè thứ đó ra trước, nhưng thứ đó đã nhanh chóng tan ra trong miệng.
"Em cho tôi ăn cái gì vậy." Tôi có chút khẩn trường bế tiểu Hàn từ trên người tôi đặt xuống. Chỉ là tiểu Hàn vẫn nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô hại, và sau đó lại kéo tôi đi đến bên giường, trêu tôi bằng cách học theo dáng tôi ngồi khoanh chân vừa nãy. Đại khái cô bé muốn tôi tiếp tục điều tức. Một suy nghĩ vụt lên trong lòng tôi, có lẽ đứa bé này muốn giúp tôi đả thông khí môn. Nhưng ý tưởng này đã bị tôi từ chối trong nháy mắt. Không thể có chuyện đó được. Một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể biết được chuyện gì chứ. Nhưng nhìn vào đôi mắt "nghiêm nghị" kia, nếu tôi không làm theo nhất định tiểu cô nương này sẽ không bỏ qua.
Bất lực, tôi chỉ đành tiếp tục ngồi vào vị trí, khoanh chân bắt đầu điều khí. Cũng giống như lần trước, sau khi âm dương khí biến mất, khí tức được lưu trữ trong cơ thể cũng không tiêu tan nhiều. Nhưng lần này, khi âm dương khí vừa mới huy động đến khí môn, ngay sau khi đi qua ngực đã bị nuốt chửng bởi thứ gì đó ngay lập tức.
Đột nhiên cơ thể tôi co giật dữ dội, và cả người tê liệt từ đầu đến chân. Lúc đó có một cảm giác ngứa ngáy trên ngực tôi, tôi cảm thấy các triệu chứng này rất quen thuộc.
Đây chính xác là ngũ thể dưỡng linh trận trên ngực tôi, mặc dù cùng với sự giúp đỡ của Hoàng Tử, linh hồn bên trong đã ổn định. Trong thời gian này, không có vô sát quỷ nào đến, hiệu quả của mấy viên quỷ đan cũng chậm hơn nhiều. Những quỷ đan đó, Hoàng Tử cũng không đề nghị tôi ăn nó ngay lập tức. Bởi vì rốt cục thì tôi chỉ là một người bình thường. Nếu không cẩn thận dùng sát khí của vô sát quỷ để chế thành quỷ đan nuốt vào, hậu quả khó có thể tượng tượng được.
Vào lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong tâm trí tôi "Chủ nhân, anh lợi hại quá đi. Vừa rồi anh đã làm gì vậy. Tôi cảm thấy một năng lượng vô tận trên khắp cơ thể mình, quá sung sướng luôn rồi. Trận pháp trong cơ thể của anh gần như làm tôi nghẹt thở trong suốt thời gian qua đấy"
Nghe giọng nữ sắc sảo này, tôi hoàn toàn choáng váng. Tôi vẫn luôn có một ấn tượng rất mạnh về giọng nói này. Cô ấy là công chúa Tây Hạ, được dân làng coi là một vị thần núi, Lý Linh San. Là một ma nữ ngàn năm.
Tuy nhiên, điều làm tôi xấu hổ vào lúc này là tôi không thể kiểm soát cơ thể của mình và tôi không thể trả lời câu hỏi của Lý Linh San. Tuy nhiên, những suy nghĩ trong lòng tôi dường như Lý Linh San đều hiểu được.
Cô ấy dường như hiểu được tôi nghĩ gì, lập tức nói tiếp "Chủ nhân, anh có thể dùng ý niệm để di chuyển là tốt rồi. Có lẽ khả năng của anh không thể kiểm soát dưỡng linh trận ngay bây giờ. Vì vậy tới lúc tôi được phóng thích, anh không thể kiểm soát cơ thể của anh đâu. Nếu anh muốn nói chuyện với tôi, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được rồi."
Sau khi nghe những lời của Lý Linh San, tôi vẫn không thể tin được "Cô thực sự có thể nghe thấy tôi ư..."
"Tất nhiên! Chủ nhân, làm thế nào anh giúp tôi hồi phục nhanh vậy? Bây giờ anh còn chưa thể kiểm soát dưỡng linh trận này một cách suôn sẻ mà."
"Tôi không biết, chắc là vừa mới thôi ..." Tôi nói với Lý Linh San về hành động của tiểu Hàn vừa nãy.
Sau khi Lý Linh San nghe vậy liền từ từ mở mắt ra, điều khiển cơ thể tôi, rồi nói với tiểu Hàn, người đang chăm chú theo dõi tôi lúc này. Khuôn mặt tiểu Hàn lúc này đang nhìn tôi rất khẩn trương, trông cô bé chắc đang lo lắng sợ tôi xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, khi thấy tôi mở mắt ra, cô bé liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, tiểu Hàn bắt đầu khoa chân múa tay về phía tôi. Và Lý Linh San đang kiểm soát cơ thể tôi gật đầu với cô bé. Tôi hỏi Lý Linh San cô bé đang làm gì. Lý Linh San ấp úng nói rất nhiều nhưng cũng không rõ ràng điều gì cả. Sau đó, cô ấy đột nhiên chuyển chủ đề, nói rằng cô ấy sẽ giúp tôi vượt qua các giai đoạn luyện khí môn quan trọng.
Không đợi tôi nói bất cứ điều gì thêm, từ ngũ thể dưỡng linh trận lan ra một luồng âm khí rất lớn, nói chính xác, nó chính là quỷ khí. Lượng quỷ khí hùng vĩ này gấp hàng ngàn lần so với tổng âm dương khí trước kia của tôi.
Mặc dù đang bị kiểm soát cơ thể, nhưng tôi vẫn có một cảm giác rõ ràng, quỷ khí quanh quẩn ở khí môn của tôi ngay lập tức. Lần này quỷ khí không xoay vòng như âm dương khí, nhưng dường như nó đang cắn nuốt khí môn.
Sau khi khí môn bị nuốt chửng, một chút âm dương khí xuất hiện từ khu vực đan điền của tôi. Ngay sau khi âm dương khí này kết nối khí môn của tôi và ngũ thể dưỡng linh trận thì liền xảy ra một cảnh tượng làm tôi ngạc nhiên. Lượng âm khí ít ỏi của tôi dường như đang nuốt chửng quỷ khí được giải phóng từ dưỡng linh trận. Sau khi dưỡng linh trận biến đổi, quỷ khí đó dường như biến thành một loại khí tức rất giống với âm khí của tôi. Nhưng tôi biết rất rõ rằng luồng quỷ khí được chuyển đổi này không phải là âm khí vốn có trong cơ thể tôi. Không có gì bất ngờ nếu đây là quỷ khí của Lý Linh San.
Và hiệu quả thật ngoài mong đợi. Lượng quỷ khí đó được ngụy trang thành âm khí của tôi cắn xe khí môn liên tục. Mỗi khi một chút huyệt của khí môn bị cắn nuốt, một ít âm khí của tôi thừa cơ thâm nhập vào, nháy mắt liền bắt đầu xoay tròn lên.
Âm khí chuyển đổi của Lý Linh San giống như một người lính giúp tôi mở rộng lãnh thổ của mình vậy, tất nhiên là âm khí của tôi hiện giờ chỉ việc trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng. Chỉ sau một thời gian ngắn cái khí môn nhỏ này đã bị quỷ khí của Lý Linh San nuốt chửng.
Tôi không biết sau đó bao lâu, lượng âm khí ít ỏi duy nhất trong cơ thể tôi chui vào khí môn, và vị trí đan điền của tôi dường như trống rỗng, thậm chí một chút âm khí không còn.
Âm khí của tôi ở khí môn lúc này đã có thể tự xoay tròn. Bây giờ tôi không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào. Nhưng giọng nói của Lý Linh San lại vang lên. Lần này cô ấy nói chuyện có vẻ gấp gáp và giọng nói yếu ớt hơn "Chủ nhân. Tôi chỉ có thể giúp đỡ tới đây thôi. tôi phải về trước."
Không đợi tôi phản ứng, cảm giác thoải mái hiện tại biến mất ngay lập tức. Tiếp theo là một loạt đau đớn kéo đến. Cơn ngứa ran đột ngột ập đến khiến người tôi tê hết lại, đơ ra và trực tiếp ngất đi. Trong lòng tôi tức khắc thất kinh. Không phải vừa rồi mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ sao? Không lẽ lại thất bại nhanh đến vậy à.