Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Lưu Kiến Minh gật đầu lần nữa và sau đó nói với tôi "Mặc dù tôi có một bức chân dung của hắn. Nhưng không có người nào như vậy được lưu trong hệ thống của chúng tôi cả ..."
"Ý ông là, người đó có thể đã sử dụng khuôn mặt giả phải không?" Tôi hỏi Lưu Kiến Minh. Lưu Kiến Minh khẽ gật đầu, nói rằng nó rất có thể là trường hợp này.
"Tất cả những vụ việc như thế này không phải là nên báo cáo đến Thiên Sư Đường sao?" Tôi hỏi Lưu Kiến Minh.
Lưu Kiến Minh trả lời tôi "Tất nhiên, tôi đã thông báo cho Thiên Sư Đường. Tuy nhiên, Thiên Sư Đường không biết chuyện gì đã xảy ra, và ban đầu đã không trả lời tôi..."
Sau khi nghe những lời của Lưu Kiến Minh, Trần Du nói với Lưu Kiến Minh "Giám đốc Lưu, tối nay hơi muộn rồi. Ông có thể đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát vào ngày mai để kiểm tra thông tin về vụ án mà ông nói không?"
Lưu Kiến Minh gật đầu lần nữa và nói rằng tất nhiên là được, và rồi lo lắng hỏi vợ ông liệu có ổn không.
Hoàng Tử, người đã bên cạnh lắng nghe nãy giờ, không nói gì. Sau khi nghe Lưu Kiến Minh lo lắng hỏi mới lên tiếng "Ông Lưu, ông có thể yên tâm. Vấn đề này cũng là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ ở lại với bà ấy cho đến khi qua cơn nguy hiểm."
Khi Hoàng Tử nói, trên khuôn mặt của anh ta hiện ra một vẻ đầy tội lỗi. Rõ ràng là anh chàng này lại tự đổ lỗi lên đầu mình. May mắn thay, Lưu Kiến Minh là một người xử lý tình huống tốt, đã nhanh chóng nói với Hoàng Tử rằng việc này không phải là lỗi của anh ấy. Ngoài ra, Lưu Kiến Minh có sẵn một chiếc ghế tựa để Hoàng Tử có thể nghỉ ngơi ở đây.
Trần Du đưa tôi trở lại căn phòng mà Lưu Kiến Minh đã sắp xếp cho chúng tôi. Nhìn Trần Du lúc này dường như có điều gì đó muốn nói với tôi.
Sau khi vào phòng, tôi nói với Trần Du "Trần Du, cậu có gì muốn nói với tôi không?"
Trần Du khẽ gật đầu và sau đó nói với tôi "Cậu không cảm thấy có gì đó bất thường à?"
Tôi gật đầu với Trần Du và nói "Đúng là người đàn ông mà giám đốc Lưu nói đến rõ ràng có liên quan chặt chẽ với kẻ đã giết chú Công ...."
"Không chỉ là chuyện đó. Ý tôi là cậu nên suy nghĩ sâu hơn về những chuyện lần này ..." Trần Du nhìn tôi và nói.
Nhìn vẻ ngoài của Trần Du, tôi hơi ngạc nhiên "Nghĩ sâu hơn?"
Trần Du gật gật đầu, nói tiếp "Cậu có nghĩ là có điều gì đó bất thường không? Lúc đầu, khi chỉ có một con ma xuất hiện, những người trong Thiên Sư Đường sẽ chú ý đến và ngay lập tức phái người tới trừ tà và bắt ma. Nhưng lần này, sự cố này rõ ràng là lớn hơn nhiều so với những nhiệm vụ trước kia của chúng ta. Hơn nữa, cậu có nhận thấy rằng ngay cả việc rất nhiều người chết kì lạ như vậy mà chúng ta vẫn không hề có 1 tin nhắn nào từ Cửu gia để thông báo nhiệm vụ. Một nhiệm vụ cũng không có. Có thật là không có sự kiện siêu nhiên nào diễn ra không?"
Sau khi nghe những lời của Trần Du, tôi cảm thấy rằng tôi có thể hiểu Trần Du muốn nói gì. Tôi nói với Trần Du "Có phải ý cậu là, có gì đó không ổn đang xảy ra trong Thiên Sư Các?"
Trần Du gật đầu với tôi và trả lời "Đúng vậy! Lần này tôi đến Dịch gia. Tôi đã cảm thấy bầu không khí ngột ngạt trong Dịch gia có gì đó không đúng, nhưng tôi không thể đoán cụ thể được việc gì đang diễn ra trong gia đình này được. Tuy nhiên, với thái độ của Tề Linh khi nãy, cậu cũng đã thấy đấy. Tôi không muốn làm lẫn lộn những việc này lên. Nhưng tôi đoán rằng, chắn hẳn đã có điều gì đó không ổn xảy ra trong Thiên Sư Các dẫn đến trạng thái phòng vệ của các gia tộc. Và Thiên Sư Đường không còn hoạt động nữa "
"Mặc kệ Thiên Sư Đường. Chúng ta trước đây có biết Thiên Sư Đường là cái gì đâu. Chúng ta vẫn từng giải quyết những việc như vầy đúng không? Tôi phải báo thù cho chú Công! Lạc quan lên, tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết...." Tôi nhìn Trần Du cảm khái nói.
Nghe tôi nói vậy, Trần Du cảm thấy hơi ngạc nhiên. Rồi nói với tôi "Ừ! Nhìn xem, đầu óc tôi để đâu chứ. Chúng ta đã không được giúp đỡ gì ngay từ đầu. Thiên Sư Đường ngoài cho chúng ta tiền thì cũng chẳng làm gì nên hồn với chúng ta."
Tôi khẽ mỉm cười với Trần Du và nói "Ừ! Mọi chuyện vẫn là nên dựa vào chính bản thân mình mà thôi. Không phải chúng ta đều đang đi trên cùng một con đường sao?"
"Ừm! Có lẽ tôi đã nghĩ quá phức tạp rồi. Đúng vậy, dựa núi núi đổ, cậy người người đi. Chẳng có ai đáng tin để dựa dẫm bằng chính mình cả..." Trần Du nhìn tôi và nói.
Tôi gật đầu, Trần Du muốn hỏi tôi đã có kế hoạch gì chưa.
Tôi nhìn Trần Du với ánh mắt ranh mãnh, rồi nói với Trần Du "Cậu quên mất, chúng ta có một vũ khí lợi hại à?"
Trần Du sững người một lúc, rồi nhìn tôi và nói "Vũ khí lợi hại?"
Tôi khẽ gật đầu với Trần Du, rồi nói với Trần Du "Cậu đã quên Trương Siêu, nhà khoa học vượt thời đại đó à?"
Sau khi Trần Du nghe thấy điều này, anh ta nhanh chóng vỗ trán và nói "Trời ạ, tại sao mà tôi lại quên mất tên tiểu tử đó nhỉ?"
Trương Siêu có mối quan hệ tương đối tốt với Giám đốc Lưu. Ngay cả khi anh ấy không giữ thể diện cho chúng, anh ấy chắc chắn sẽ giữ thể diện cho Lưu Kiến Minh. Và trước đó, chúng tôi rất hợp nhau. Vì vậy, nếu chúng tôi nhờ, Trương Siêu hẳn không có vấn đề gì.
Chúng tôi không nói gì nhiều với nhau nữa, nhanh chóng nằm ngay ngắn lại trên giường. Mặc dù cả hai đều mệt mỏi, nhưng hiện tại chúng tôi đều không thể nào chợp mắt nổi. Không thể không suy nghĩ lại tất cả mọi thứ.
Trong lòng tôi có một sự bất an mơ hồ và luôn cảm thấy giông tố bắt đầu kéo đến ập vào người chúng tôi. Cái cảm giác khó chịu này, tôi không biết nó đến từ đâu. Đêm nay rất yên tĩnh, không có gì xảy ra với vợ của Lưu Kiến Minh. Cho đến sáng ngày hôm sau, tia nắng đầu tiên chiếu vào mặt tôi vào làm tôi mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy.
Mặc dù gọi là ngủ cả đêm. Nhưng thật ra tôi chỉ chìm vào những giấc ngủ nông, thỉnh thoảng lại bật dậy lo sợ về những gì đã xảy ra với Lưu Kiến Minh và vợ.
Tôi thoáng nghĩ về chuyện đêm qua. Bật dậy, nhưng ngay sau khi rời khỏi giường, tôi quay đầu lại thấy Trần Du đang ngồi khoanh chân trên giường và luyện công.
Dường như sau cái chết của chú Công, cả 2 trông đều có vẻ như là đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng ai nấy cũng cảm thấy rất đau đớn.
Tôi không làm phiền Trần Du, chỉ mở cửa và đi ra ngoài. Đầu tiên tôi đến phòng của Lưu Kiến Minh, chỉ mới đi đến cửa phòng của Lưu Kiến Minh đã thấy ông ta ngồi xổm ở cửa, hút một điếu thuốc với vẻ mặt buồn bã.
"Giám đốc Lưu, ông ổn chứ ..." Tôi nhìn Giám đốc Lưu hỏi.
Lúc này mắt của giám đốc Lưu đỏ hoe và quầng thâm đen như gấu trúc, rõ ràng là ông ta đã không ngủ cả đêm. Khẽ gật đầu với tôi, giọng ông ta khàn đặc đi sau 1 đêm như kiểu đã già đi 10 tuổi vậy.
"Tiểu Chung, cậu thức dậy rồi ..."
Nhìn Lưu Kiến Minh, tôi cảm thấy hơi bối rối.
Tôi nói "Giám đốc Lưu, ông phải đứng vững. Nếu giờ ông suy sụp, thì vợ ông thực sự có thể ..."
Không đợi tôi nói hết câu, Lưu Kiến Minh gật đầu, nói "Tiểu Chung, tôi biết. Nhưng điều này không đúng, quá sai rồi..!"
"Giám đốc Lưu, có chuyện gì vậy!" Tôi nhìn Lưu Kiến Minh với ánh mắt buồn bã, và tôi hỏi ông ta.
Sắc mặt của Lưu Kiến Minh không tốt lắm, nói với tôi "Sau khi cậu đi ngủ đêm qua, tôi đã gọi cho cấp trên của mình và nói với họ về tình hình của chúng ta! Như thường lệ, cấp trên của tôi sẽ nói với tôi là sẽ có người từ Thiên Sư Đường lo việc này, chúng tôi chỉ cần kiểm soát nó. Nhưng hôm qua cấp trên của tôi lại không nói như vậy, mà yêu cầu tôi sử dụng tất cả cảnh sát để giải quyết chuyện này! "
"Ý của ông là lần này Thiên Sư Đường sẽ không can thiệp?" Tôi hỏi Lưu Kiến Minh với một biểu hiện lạ trên khuôn mặt.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Lưu Kiến Minh tiếp tục "đúng vậy, tôi vẫn muốn hỏi cậu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thiên Sư Đường? Cậu cũng biết rằng chúng tôi khi gặp phải những kẻ cùng hung cực ác cũng không nao núng lùi bước. Nhưng có những chuyện không phải chỉ cần lực lượng cảnh sát là giải quyết được! Cậu cũng hiểu rõ điều này!"
Tôi cúi đầu và suy nghĩ một lúc. Có vẻ như Trần Du đã đúng. Phải có điều gì đó bất ổn trong Thiên Sư Đường. Theo lý mà nói Thiên Sư Đường tồn tại chính là vì cục cảnh sát gặp những quỷ án không thể giải quyết nên mới cần đến sự hổ trợ.
Bây giờ, vấn đề này ở thành phố Tần An không còn được coi là một vụ án chết người nhỏ nữa. Nếu cứ để nó diễn ra như thế này, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn. Trong tình huống này mà Thiên Sư Đường không có phản ứng gì, có thể thấy được trong đó khẳng định đã xảy ra biến cố!!
"Giám đốc Lưu, chúng tôi là những nhân vật bên lề. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ở Thiên Sư Đường, nhưng yên tâm, tất cả chúng tôi đều sẽ giúp ông!" Tôi nói với Lưu Kiến Minh.
Lúc này Lưu Kiến Minh cười cay đắng và nói "Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào các cậu. Trước đây tôi biết lão Công. Giờ lão Công mất rồi. Tôi chỉ có thể dựa vào các cậu thôi!"
"Điều này tất nhiên rồi! Tình hình của vợ ông vẫn ổn chứ?" Tôi hỏi Lưu Kiến Minh. Lưu Kiến Minh gật đầu và nói rằng tình hình cuối cùng đã ổn định, Hoàng Tử hiện đang theo dõi bên cạnh, anh ấy nói nếu có chuyện gì xảy ra sẽ thông báo ngay.
Tôi không giấu diếm và sau đó nói với Lưu Kiến Minh "Tôi muốn yêu cầu ông cho mượn một người ..."
Sau khi nghe những lời của tôi, Lưu Kiến Minh không đợi tôi nói xong, anh ta nói với tôi "Cậu muốn Trương Siêu tới giúp cậu, phải không?"
Tôi hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu với Lưu Kiến Minh "Sao ông biết?"
Sau khi nghe những lời của tôi, Lưu Kiến Minh mỉm cười một chút, và sau đó nói "Trong khoảng thời gian các cậu không ở đây, tên tiểu tử đó không ít lần đến tìm chúng tôi. Tối hôm qua sau khi suy nghĩ cả đêm, liền nhớ đến tên tiểu tử đó, vì vậy tôi đã ngay lập tức gọi cho cậu ấy. Hiện tại, nói không chừng cậu ấy đã đến đây rồi đấy."
Thật là một sự trùng hợp. Lúc này, có tiếng gõ cửa và một giọng nói quen thuộc.
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến..." Lưu Kiến Minh nói với tôi sau khi nghe giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK