....
Tuy nhiên, chú Công đến bên Vu Nhất và nói "Một viên huyết thi ngọc thông thường là một viên ngọc màu đỏ sẫm. Nó được dùng như một tín vật. Nhưng ông nhìn đi, mảnh huyết thi ngọc của họ không phải là ngọc thông thường, nó giống như một miếng ngọc cổ thì đúng hơn. Điều này tôi hoàn toàn có thể nhận ra bằng cách nhìn vào sự thấm sắc của mảnh ngọc."
"Thấm sắc là gì?" Trần Du không thể không hỏi chú Công.
Tôi có biết về điều này. Hồi đang còn học cấp ba, tôi thích xem loại chương trình thẩm định kho báu. Cái gọi là sự thấm sắc của cổ ngọc là nói đến màu của viên ngọc đã bị chôn vùi trong đất từ lâu. Sự thay đổi màu sắc được hình thành bởi sự tương tác của các nguyên tố vi lượng và các chất trong đất. Bởi vì đất trong khu vực chôn lấp chứa các chất khác nhau. Độ dài của thời gian chôn cất cũng khác nhau, vì vậy màu sắc của ngọc không giống nhau. Cho nên nó sẽ có nhiều màu sắc khác nhau để phân biệt. Trần Nguyên Tâm ở thời nhà Thanh trong quyển "Ngọc kỉ" có phân loại chi tiết về màu sắc của ngọc bích, và có một ghi chép là: "Thật khó để nghiên cứu nguồn gốc của các màu sắc, tổng số có mười ba màu cơ bản."
Nhiều nhà sưu tập, chơi ngọc chỉ thích thú với màu ngọc cổ. Tôi nhớ từng có một viên ngọc cổ năm màu trong một chương trình được đấu giá lên đến hàng chục triệu (tệ). Vào lúc này, hai mảnh ngọc trong tay tôi và Trần Du nếu nhìn vào màu sắc, ít nhất là có hơn 7 màu. Như vậy giá trị là...
Nghe tôi lẩm bẩm nãy giờ đến đoạn này, đôi mắt của Trần Du phát sáng lên và cả người rất phấn khích. Anh ấy nắm chặt tay tôi và nói "Thật sao? Cậu nói thật phải không? "
"Tôi không biết đây có phải là bảo bối hay không. Tôi cũng là dự đoán theo màu giống như chú Công vừa nói." Tôi nói với Trần Du.
Chú Công gật gật đầu "Ngọc này là ngọc cổ, không phải đồ giả. Chất lượng của mảnh ngọc này rất tốt. Nó gần như có thể đạt đến hạng băng ngọc. Nếu viên ngọc này được đưa ra đấu giá để bán, mặc dù kích cỡ của 2 viên này không lớn lắm, nhưng màu sắc ở trên nó có thể khiến cho hai viên ngọc này được bán với giá hàng chục triệu."
"Lên đến hàng chục triệu? Chú Công, chú không đùa cháu chứ !!" Trần Du lúc này cả người bắt đầu sướng run lên, lấy lại viên ngọc từ tay chú Công. Nhưng Vu Nhất nhanh tay hơn Trần Du, cầm lấy mặt dây chuyền ngọc bích và chăm chú quan sát nó. Sau đó, Vu Nhất lại nhìn vào mặt dây chuyền ngọc bích trên tay tôi trong sự ngạc nhiên, rồi cầm luôn mảnh của tôi. Vu Nhất liên tục khen ngợi nhiều lần, sau đó nói "Lão Công, cái này không phải chứ?!"
Chú Công nhìn Vu Nhất và gật đầu nhè nhẹ. Chú nói "Nếu tôi đoán không sai, đây là vương thi ngọc."
Sau khi nghe chú Công nói, Vu Nhất đặt hai miếng ngọc bích lên tay, sau đó ông đọc thầm vài câu gì gì đó trong miệng. Trên rìa của hai mảnh ngọc này xuất hiện một làn hơi đỏ tươi mờ nhạt, theo sau là mùi tử thi thoang thoảng. Ngửi thấy mùi xác chết, Vu Nhất nhanh chóng thu lại tinh khí của mình, và rồi nhìn chúng tôi một cách hoài nghi, toàn bộ khuôn mặt lộ vẻ khó tin. Thành thật mà nói, khi tôi nhìn vào biểu cảm của Vu Nhất, tôi luôn cảm thấy rằng ông ấy đang che giấu điều gì đó. Nhìn dáng vẻ của ông ấy có cảm tưởng giống như một kẻ giết người đang trốn tội vậy.
Sau đó, Vu Nhất và chú Công đã nói rất nhiều, tôi không biết làm thế nào để giải quyết việc này. Đó là, xử lí 2 viên báu vật có tên huyết thi ngọc hay vương thi ngọc này thế nào.
"Vu sư phụ. Ngài nhìn tôi như thế này, tôi hơi sợ!" Trần Du nở một nụ cười ngượng ngùng, nói với Vu Nhất. Trong lúc anh ta nói, Vu Nhất thờ ơ bỏ một viên ngọc vào và đưa một viên cho tôi!
Vu Nhất cười haha rất lớn, và sau đó nói với chúng tôi "Các cậu đúng là trời sinh một cặp. Tôi không cướp của các cậu đâu! Nhìn thấy các cậu như vầy, chỉ nghĩ hai cậu thật may mắn. Thật là một điều tốt khi hai người gặp nhau!"
"Điều tốt? Điều này có gì mà tốt?" Tôi hỏi Vu Nhất.
Chú Công nói với chúng tôi "Vương thi ngọc là tín vật chủ chốt của phái Cản Thi. Mặc dù vai trò cụ thể không rõ ràng, nhưng so với huyết thi ngọc thì nó đáng giá hơn gấp bội! Cũng có tin đồn, một trong những hoàng đế sáng lập của Trung Quốc tình cờ có được một mảnh huyết thi ngọc. Trong một cuộc chiến quan trọng, xác chết đã lao tới để giúp ông ấy giành được giang sơn!"
Sau khi nghe chú Công nói như một vị thần, tôi chỉ cười khẩy "Thật nực cười! Như thế khác nào điều khiển xác chết, không khác mấy kẻ nuôi quỷ là bao. Họ là kẻ ác, chúng tôi là người ngay! Tôi không thể cứ yêu cầu sự giúp đỡ của đám người Cản Thi phái này được! "
Sau khi Trần Du nghe thấy những lời của tôi, anh ấy cũng gật đầu theo lia lịa "Mặc dù chúng ta không sử dụng nó, chúng ta có thể bán nó."
Sau khi nghe chúng tôi nói chuyện, Vu Nhất dường như cạn lời "Hai tên tiểu tử nhà ngươi. Mặc dù các cậu chưa già, nhưng suy nghĩ của các cậu thật cũ rích, cổ hủ thật. Cái gì gọi là chính nghĩa? Cái gì gọi là Tà Đạo? 2 cậu thật sự nghĩ thiên chủ của hội Thiên Sư Đường nhà các cậu là chính phái à?"
Không đợi ông ấy nói hết, tôi gật đầu ngay. Vu Nhất không để tôi kịp cất lời, nói tiếp với tôi "Cậu có biết trước tương lai không? Không có gì là công lý tuyệt đối và độc ác tuyệt đối. Phái Cản Thi ở Tương Tây này không xấu như cậu tưởng tượng đâu."
Tôi vẫn đồng ý với nhận xét của Vu Nhất. Thực sự không có lòng tốt tuyệt đối trên thế giới này, nói gì đến cái ác tuyệt đối.
Tôi suy nghĩ và gật đầu, rồi nói với Vu Nhất "Phái Cản Thi mà ông đang nói đến thật bí ẩn. Được rồi, vậy ông có nghĩ Cản Thi phái này có liên quan đến việc cái xác của Lý Thúy Phân mất tích không?"
Nghe tôi hỏi, ông ấy bối rối, bảo tạm thời cái này vẫn chưa được làm rõ. Chúng tôi chỉ có thể xuống làng Dương Câu trước. Bởi vì ngay cả khi cơ thể của Lý Thúy Phân là một thây ma, cô ta cũng sẽ không làm gì được nếu chúng tôi sử dụng vương thi ngọc. Vu Nhất nói muốn đến nhà của Lý Thúy Phân ở làng Dương Câu.
Sau khi trở về lại làng Dương Câu, dưới sự hướng dẫn của Cao Hữu Cường, chúng tôi đã tìm thấy gia đình của Lý Thúy Phân. Sau một lúc điều tra, gia đình của Lý Thúy Phân thực sự có một miếng ngọc.
Chất lượng và kết cấu của mặt dây chuyền ngọc bích của họ rõ ràng là tệ hơn nhiều. Rõ ràng viên ngọc này chỉ là huyết thi ngọc.
"Thật rõ ràng, bọn họ đã đến đây. Thi thể của Lý Thúy Phân chỉ mới được đưa qua chỗ này. Mục đích ban đầu của họ không phải là cơ thể của Lý Thúy Phân. Rõ ràng họ muốn một cơ thể khác. Đó có thể là của một trong hai người các cậu." Vu Nhất khẽ mỉm cười nói với tôi.
Chú Công bảo Vu Nhất "Lão Vu, tại sao ông không quay lại Tần An với chúng tôi?"
Vu Nhất nghe chú Công hỏi thì liên tục xua tay và nói "Quên đi. Ông cũng biết rằng một tên giấu nghề giỏi như ông mới dám ở giữa chợ như vậy. Còn một tên tài hèn như tôi vẫn phù hợp với chốn thâm sơn cùng cốc hơn"
Chú Công mỉm cười không nói thêm điều gì. Tôi không hiểu Vu Nhất có phải đang chế giễu chú ấy hay không. Nhưng ông ấy nói chú Công này là một tên giấu nghề sao? Câu hỏi lớn này thực sự vẫn chưa có lời giải đáp.
Ban đầu chú Công muốn Vu Nhất đi cùng chúng tôi. Bởi vì mọi chuyện ở làng Dương Câu hiện giờ đã được giải quyết xong hết. Chúng tôi có thể an tâm rời khỏi rồi. Nhưng Vu Nhất không muốn đi cùng cũng không muốn ở lại đây lâu hơn. Lúc chia tay, ông ta nhìn tôi và Trần Du, rồi nói một cách đầy ẩn ý với chú Công, đừng quên lời hứa của chú Công với ông ấy.
Nhìn biểu cảm của Vu Nhất, tôi cảm thấy Trần Du và tôi đang bị chú Công bí mật bán cho Vu Nhất vậy. Cao Hữu Cường đã cho một chiếc xe kéo đưa Vu Nhất đi. Mặc dù chúng tôi đoán rằng cơ thể của Lý Thúy Phân đã bị đánh cắp rồi, nhưng tôi vẫn muốn tự mình đi xác minh.
Chuyện của Đại Lâm và Đại Mộc cũng cần giải quyết ổn thỏa một chút. Nếu hai cái xác chết một cách kì lại và quái đản như vậy không được xử lý đúng cách, sẽ có một số rắc rối không nhỏ trong tương lai.
Vì vậy, tôi nói ngắn gọn với chú Công, chú ấy đương nhiên chấp thuận. Chú ấy không có thời gian chăm sóc cho chúng tôi vào lúc này. Vì sau một loạt sự cố đã được xử lý, mọi người trong làng hiện giờ đối đãi với chú ấy như một vị thần.
Đặc biệt là lần này sau khi chú Công từ trên núi xuống, dân làng thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc cảm ơn chú ấy. Chỉ có Trần Du và tôi lên núi, tâm trạng của Trần Du rất tốt mặc dù không tìm được kho báu nào trong cái âm huyệt đó. Nhưng có được hai viên vương thi ngọc này đúng là một niềm vui bất ngờ. Sau khi chúng tôi tìm thấy hai thi thể của Đại Lâm và Đại Mộc, tôi bảo Trần Du tìm một nơi hợp phong thủy và chôn cất hai thi thể.
Hai con chuột tinb này cũng coi như nhận được một bài học. Dù có tu luyện chăm chỉ như thế nào chăng nữa, chỉ cần trong tâm có tà niệm, một khắc nào đó chính chúng sẽ tự hại chết mình....