dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
...
Tôi vội vàng bước lùi lại vài bước, bỗng phát hiện sợi dây hôm qua trói tôi đã biến đi đâu mất...
Tôi hỏi mọi người có chuyện gì đang xảy ra với anh ta (anh ta - con trai của Vương Thuấn)?
Theo lời kể của những người có mặt, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra.
Hóa ra Vương Thuấn sợ rằng tôi sẽ bỏ trốn đêm qua, vì vậy ông ta đã nghĩ đến việc đi đến từ đường để canh giữ tôi cùng 3 người em của ông ấy, nhưng sáng nay ông ấy đã không trở về nhà ngủ... Gia đình họ Vương nghĩ rằng Vương Thuấn đang ở cùng tôi nên đã không đi tìm ông ấy.
Cho đến sáng, người dân trong làng phát hiện ra Vương Thuấn đã chết trên đường đến từ đường. Cái chết của Vương Thuấn thật đáng thương, trông như ông ta bị đâm chết bằng chính chiếc roi da ấy; người ông ta bầy nhầy đầy máu và toàn bộ da trên người bị ai đó lột sạch...
Dân làng đến báo với gia đình họ Vương rằng con trai của Vương Thuấn đã nhìn thấy cha mình cầm con dao và đi đến từ đường.
Khi tôi được dẫn quay lại đến từ đường, tôi thấy cửa từ đường bị mở tung, ở đó có rất nhiều người đang đứng đợi. Tôi không biết đêm qua mình đã đi đâu.
Sau khi nghe họ nói, ngực tôi như bị bóp ngẹt... Không cần phải nói, hãy nhìn vào hiện trường vụ giết người (chỗ Vương Thuấn chết), người ta đã xác định rằng tôi đã giết Vương Thuấn, bởi ngày hôm qua Vương Thuấn đã đánh đập tôi bằng roi da và rồi Vương Thuấn đã bị đánh đến chết.
Có lẽ đó là lý do tại sao bây giờ tôi bị đứa con của Vương Thuấn đòi chém sau khi tôi biến mất khỏi từ đường.
"Chung Xuyên, họ đã đóng cửa từ đường. Cháu đã đưa ông ấy đi đâu?" Một chú trong làng nói với tôi.
"Đừng nói chuyện vô nghĩa với hắn ta, loại người này nên điên rồi." Đôi mắt đỏ rực của người nhà họ Vương dường như ăn thịt tôi ngay lập tức.
"Hãy bình tĩnh, tối qua tôi... hãy nghe tôi nói..." Tôi cố gắng trấn an họ bình tĩnh và giải thích với họ... nhưng một vài câu hỏi của họ khiến tôi chết lặng.
Bố mẹ đã đến. Bố tôi xông vào, hung hăng đá cho tôi một phát làm tôi ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi tại sao tôi làm điều này.
Mẹ tôi đã khóc, dường như bố mẹ nghĩ rằng tất cả là tôi gây ra...
Một lúc lâu sau đó tôi bị mọi người trong làng mắng nhiếc.
Ngay lúc này, tôi nghĩ về Tề Linh - cô gái xinh đẹp, mặc bộ đồ màu đỏ đó. Khi cô ấy đến đêm qua, không có ai ở đấy và cô ấy cũng có thể chứng minh rằng tôi đã ở trong từ đường vào đêm qua.
Khi tôi nghĩ về chuyện đó, tôi cảm thấy như mình đã nắm được cơ hội sống cuối cùng và nói với những người xung quanh đang chửi bới và đe dọa tôi: "Tôi có bằng chứng..."
Khi nghe tôi nói điều này, đám đông đột nhiên im bặt. Tôi đã kể cho mọi người nghe về cô gái mặc bộ đồ màu đỏ, kể cả giấc mơ kỳ lạ đó...
Sau khi nghe con trai của Vương Thuấn nói, "Tại sao chúng tao chưa bao giờ gặp cô gái đó? Tên của cô gái đó là gì? Bây giờ cô gái đó ở đâu?"
"Tôi... tôi không biết... nhưng hôm đó tôi thấy cô ấy đến từ nhà của ông Vương..." (nhà ông Vương có cô con gái được gọi hồn Bích Nữ ở phần 1) Tôi giải thích.
"Mày đã dựng lên một chuyện mà không ai có thể tin. Ngày mà mày nói, mọi người có mặt đều ở đó. Nhưng không ai nhìn thấy cô gái mặc đồ đỏ mà mày nói."
Ngay sau đó, dường như có một tiếng chuông vang lên bên cạnh tai tôi. Tôi vội vàng quay đầu nhìn về phía tiếng chuông và thấy cô gái đang nhìn chằm chằm vào tôi từ một góc của từ đường.
Tôi nhanh chóng chỉ vào góc và nói, "Cô ấy ở đó..."
Nói xong, tôi đi về phía góc từ đường nơi Tề Linh đang trốn và nắm lấy tay cô ấy và nói "Nhanh lên, ra đây và nói chuyện với họ. Khi cô đến tối qua, những người khác đã biến mất, phải không?"
Không giống như sự ấm áp của đêm qua, Tề Linh hôm nay có vẻ mặt hơi nhợt nhạt. Cô ấy không trả lời tôi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi...
"Chung Xuyên, đừng giả vờ là có một con ma ở đó"
"Thằng bé này thật xấu xa."
Tôi nắm lấy tay Tề Linh và đi đến chỗ mọi người rồi nói, "Cô ấy ở đây, anh hãy hỏi cô ấy. Cô ấy có thể giúp tôi làm chứng."
"Mày đã yêu cầu chúng tao gặp ai? Ai đứng bên cạnh mày?"
Tôi quay nhìn lại và thấy không có ai phía sau tôi. Tôi dụi mắt, người đứng sau tôi tự nhiên biến mất. Có phải tôi bị ảo giác...
"Bây giờ thì đã quá muộn để giả vờ điên khùng. Tao đã trói mày lại tối qua và hôm nay tao sẽ giết mày." Con trai của Vương Thuấn tháo cây roi da khác trên tường và nói với tôi.
Tôi muốn chạy.... nhưng bị một nhóm người đè nằm xuống đất...
"Bố! Mẹ! Cứu con với! Con thực sự không làm việc đó." Tôi bất lực gọi bố mẹ.
Bố mẹ tôi trông rất xấu hổ và hỏi tôi: "Chú Thuấn đã đưa con đi đâu? "
Làm thế nào tôi biết ông Thuấn đã đi đâu!
Con trai của Vương Thuấn cầm roi da và nói với tôi nếu không thừa nhận điều đó, tôi sẽ bị giết ngay hôm nay.
Bây giờ tôi biết mình thực sự ngu ngốc, đáng chịu những lời chửi rủa cay đắng đó. Tôi nhắm mắt lại và chờ cho cây roi quất xuống.
"Dừng lại!" Một giọng nói trầm trầm phát ra từ cửa từ đường.
Cây roi dừng lại giữa không trung, mọi người nhìn ra cửa. Vì tôi bị đánh gục xuống đất, tôi không thể thấy ai đang đến.
Chẳng mấy chốc đám đông nhường đường. Hóa ra ông Vương (ông cụ có nhà cho gọi hồn ở phần 1 - từ đây chúng ta sẽ gọi là Lão Vương để phân biệt cho tiện) đã đến...
" Lão Vương, ông muốn gì?" Con trai của Vương Thuấn cau mày nhìn Lão Vương.
"Ta ở đây để cứu cháu." Lão Vương nhìn con trai của Vương Thuấn và nói.
"Cứu tôi ư? Ông hãy cứu thằng nhóc này đi, Lão Vương ông đừng quên ông cũng là người họ Vương "
Lão Vương không nói gì và đến bên tôi. Chỉ vào người tôi và nói, "Hãy nhìn vào nó."
Ngay khi những lời của Lão Vương nói ra, mọi người có mặt đều nhìn vào người tôi. Sau khi nhìn một lúc, rõ ràng anh ta không hiểu gì cả và lại nhìn Lão Vương.
"Ý ông là cái quái gì vậy?" Con trai của Vương Thuấn dường như không biết Lão Vương muốn nói gì.
"Thằng bé đã bị cha cháu đánh hàng chục roi đêm qua." Lão Vương chậm rãi nói.
Con trai của Vương Thuấn gật đầu, Lão Vương chỉ tiếp vào người tôi và nói, "Cháu đã nhìn thấy vết thương gây ra cây roi và cháu có bị sẹo sau một đêm không?"
Sau khi Lão Vương nói điều này, mọi người đã hét lên khi thấy vết thương của tôi.
Lúc này, tôi liếc nhìn vào trước ngực mình và thực sự vết thương đã biến thành sẹo từ lúc nào.
Tôi cũng nghĩ nó thật hoang đường, nhưng tôi cũng nghĩ đến việc Tề Linh liếm vết thương của tôi đêm qua. Có phải vì Tề Linh đã liếm vết thương của tôi đêm hôm qua nên vết thương của tôi đã lành?
"Chú Vương, có một cô gái mặc đồ đỏ ở nhà chú không?" Mẹ tôi dường như nghĩ ra điều gì đó và nhanh nhảu hỏi Lão Vương.
Ngay sau đó Lão Vương tìm kiếm trên người tôi. Một lúc sau, tìm thấy một chiếc chuông đồng trong thắt lưng quần của tôi. Chiếc chuông đồng này tôi được Tề Linh tặng cho khi gặp cô ấy lần đầu tiên.
Sau khi nhìn thấy chiếc chuông đồng, một người có đôi mắt tinh tường nói: "Đây... đây không phải là chiếc chuông cháu từng dùng để hỏi cô gái sau rèm sao?"
"Có vẻ như tôi đã đoán đúng." Lão Vương lẩm bẩm và nói với con trai của Vương Thuấn: "Cháu trai, hãy để nó đi."
"Tại sao?" Con trai của Vương Thuấn mở to mắt ngạc nhiên và nói với Lão Vương.
"Cháu có muốn chết như cha của cháu không?" Lão Vương hạ thấp giọng và nói với con trai của Vương Thuấn.
Thấy mọi người vẫn còn bối rối không hiểu, Lão Vương liếc tôi và nói: "Ngay cả khi cháu không đánh thằng bé này, thằng bé này sẽ không sống nổi qua 3 ngày."
"Không phải chú đang cố gắng cứu nó sao?" con trai của Vương Thuấn nói
"Ta cứu nó à... hừm, ta đang cháu đấy Vương Thuấn. Những người khác có thể không biết, nhưng nhà họ Vương vẫn biết việc đó sao? Tại sao bà của cháu lại mang đồ đến nhà họ Chung tối hôm đó? Thằng bé này là một người mà cô gái đó yêu. Bà của cháu vì muốn cứu nó đã sử dụng một hình nộm để lừa cô gái đó nên bà ấy đã bị cô gái trả thù. Và bố của cháu đã bị cô gái ấy trả thù vì đã đánh "người đàn ông" của cô gái đó" Lão Vương nói với sự phấn khích và nhìn mọi người xung quanh.
Những người có mặt đang náo loạn tâm trí.... Người nhà họ Vương nhìn nhau và tự hỏi phải làm gì lúc này.
"Hãy để thằng bé gặp nó, để nó về nhà và chờ chết. Nó không thể sống đến tối mai." Lão Vương thở dài.
"Tôi thấy có lẽ ông đã nhận thứ gì đó lợi ích từ nhà họ Chung và ông muốn cứu thằng bé này? Cha tôi, bà tôi đã bị giết bởi một cô gái tào lao nào đó. Bích Nữ là vị thần che chở của làng chúng ta, làm sao cô ấy có thể làm hại chúng ta?" Con trai của Vương Thuấn nói ngang.
Ngay khi những lời của con trai Vương Thuấn nói ra đã nhanh chóng nhận được sự tin tưởng của mọi người. Sau tất cả, trong tâm can của mọi người, Bích Nữ luôn là vị thần bảo trợ, che chở của mọi người.
Nói là làm con trai của Vương Thuấn sắp ra tay với Chung Xuyên, Lão Vương muốn hắn dừng lại liền hét lên "Cháu không thể đợi thêm một đêm sao? Thằng bé không thể sống sót qua tối mai."
"Chà.., nếu bố tôi giết nó ngày hôm qua, có lẽ ông ấy sẽ không chết." Con trai của Vương Thuấn lạnh lùng nói.
Nói xong hắn quất cây roi xuống người tôi, một âm thanh rít lên chói tai, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì, mở mắt ra và nhận ra rằng Lão Vương thực sự bảo vệ tôi bằng cách dùng mình ông ấy để che nhát quất.
"Không thể làm tổn thương thằng bé, nếu cô gái tức giận. Cả làng chúng ta sẽ bị xui xẻo." Lão Vương rít lên và kiệt sức.
Ngay sau đó, có tiếng hét lên ở cửa. Sau đó tôi thấy một người vừa chạy vừa bò vào với bộ đồ tang nhuốm máu trên người và la hét "Anh... anh ơi... có gì không ổn?"
Con trai của Vương Thuấn cau mày và nói "Chuyện gì vậy?"
"Ba... ba chú.... đã tìm... đã tìm thấy họ... bây giờ họ... tại... tại... tại đám tang. Thôi đi nào... nhanh lên... mọi người đi đến mà..."
Con trai của Vương Thuấn nhìn người đàn ông vừa vào và nhanh chóng hỏi anh ta "Ba ông chú của tôi à.... ồ..."
Anh chàng thở hổn hển trước khi nói xong, nhưng lăn ra bất tỉnh, nhìn vết thương trên người đàn ông này dường như đã bị đánh bằng roi da. Con trai của Vương Thuấn không đợi thêm và nhờ mọi người đỡ anh chàng kia và tôi đưa về nhà họ Vương...
Ngay khi đến cổng, tôi nghe thấy nhiều tiếng động lớn, tiếng khóc và tiếng la hét phát ra từ căn phòng thờ. Mọi người nhanh chóng bước vào.... Cảnh tượng trước mặt khiến mọi người phải chết lặng....
(còn nữa)