....
Người đàn ông cao gầy vô cùng cool ngầu nói "Thiên sư đường! Giao miếng ngọc bội ra đây, ta sẽ giữ toàn thây cho ngươi"
Tên thổi sáo sau khi nghe vậy đáp trả "hừ, ngươi muốn phải không? lấy đi" Nói xong cô ta liền hiểm ác ném miếng ngọc bội về phía tường, lập tức tên cao gầy đó nhảy người lên, chụp lấy miếng ngọc bội.
Tên thổi sáo lợi dụng lúc này, lập tức chạy ra ngoài, cô gái đi theo tên cao gầy kia định đuổi, nhưng hắn ta nói "một con ruồi, đi thì đi, không cần đuổi, mục đích của chúng ta đạt được là tốt rồi"
Nói xong người đàn ông cao gầy kia trực tiếp dùng tay chấm chấm vào trán của dì Trương, thi thể của dì Trương lập tức bị bốc cháy. Nhìn thấy cảnh này, tôi bị doạ cho ngơ ra, cái gì gọi là cao thủ? Đây chính là cao thủ.
Sau khi xử lý xong thi thể của dì Trương, soái ca cao gầy kia không thèm nhìn một cái, lập tức quay người rời đi, tôi dùng sức lực cuối cùng nói với hắn "đại...đại ca...miếng...miếng ngọc bội này...là của tôi mà "
Lúc này soái ca cao gầy nhìn tôi một cái rồi nói "không...cái này là của tôi rồi " Mẹ nó, lại là một tên ăn cướp, tôi vừa định nói gì đó, nhưng mà lúc này một trận đau đớn kịch liệt nhanh chóng truyền đến, sau đó cơ thể truyền đến một cảm giác yếu ớt, những gì trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Sau cùng, cô gái nói với chàng trai cao gầy kia "tỷ phu, vậy tên kia giờ làm thế nào?"
"Sẽ có người đến thu dọn tàn cục, sống chết của bọn họ không liên quan đến chúng ta" sau khi hắn nói xong, bước đi vô cùng cao lãnh.
Thấy hắn cướp ngọc bội của mình, nói khó nghe một chút, đó không phải là ngọc bội của tôi, đó là vợ tôi đó.
Cướp rồi cũng thôi đi, chí ít cũng gọi 120( cấp cứu)cho tôi chứ, nhưng mà cái tên này, hiển nhiên là không có ý định gọi giúp tôi, sau đó tôi liền bị hôn mê.
Tôi mơ một giấc mơ rất dài, rất dài. Tôi còn tưởng là mình đã chết rồi, nhưng mà một cơn đau kịch liệt làm cho tôi nhận thức rõ ràng tôi vẫn còn sống. Đợi đến lúc tôi tỉnh lại một lần nữa, cơ thể mỗi một tế bào đều đang nói với não bộ của tôi, bây giờ vô cùng đau, lúc này tên khốn Trần Du tiến đến trước mặt tôi, vỗ mạnh vào vai của tôi nói "aiyo, này, Chung Xuyên, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi, haha tôi biết ngay tiểu tử cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy"
"Á!.Cậu muốn chết hả?" cái vỗ vai của hắn, làm tôi đau chảy cả nước mắt. Trần Du cũng giống tôi, lúc này đang mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, trên người băng bó giống như xác ướp, nói xong câu này, chỉ cảm giác cổ họng mình như bốc cháy, khô khốc nói với Trần Du "nước...nước"
Trần Du cầm cốc nước lên, sau khi bón cho tôi uống, tôi hỏi hắn chúng tôi sao lại đến đây, Trần Du liền kể cho tôi, sau khi hắn tỉnh lại thì đã ở bệnh viện này rồi, sau đó cũng là nghe chú Công nói.
Sau khi tiểu Phương nhận được cầu cứu của bọn tôi, lập tức chạy qua, nhưng mà cũng gặp phải ma, vừa tiến vào thôn thì gặp sương mù, một đám cảnh sát chi viện cứ thể bị lạc đường trong cái thôn Kim Quý bé tý đó.
Mò mẫm rất lâu ở trong đó, cho đến nửa đêm lúc sương mù tản đi, bọn họ phát hiện mình đã chạy cả nửa ngày ở trước cổng thôn, nhìn dáng vẻ phần lớn là đã gặp phải ma dẫn đường (ma làm cho người ta mơ hồ, cứ loanh quanh ở một chỗ, cái này ad nghe đâu đó rồi)
Sau khi sương mù tan đi, rất nhanh đã tìm được cái miếu thờ kia. Sau khi cảnh sát đến miếu thờ quạ, thì đã nhìn thấy một đống thi thể, còn có tôi và Trần Du đang nằm trong vũng máu.
Chúng tôi lập tức được đưa đến bệnh viện, còn cảnh sát đã tiến hành đối chiếu thân phận của những cái xác đó.
Bao nhiêu vụ án, bao gồm cả vụ án của Vương Vân, bây giờ cảnh sát đã dốc hết toàn lực điều tra rồi, vụ án của Vương Vân tên lái xe gây tai nạn bỏ trốn kia cũng đã tìm ra. Có điều hồn phách của Vương Vân vẫn chưa tìm thấy, may mà Sĩ quan Tráng không sao, chỉ bị nhốt lại giống mấy thi thể kia trong miếu thờ, chắc là tên kia cũng không dám động đến người của cảnh sát, vì vậy cảnh sát Tráng mới còn sống.
"Thân phận của cô gái thổi sáo kia đã xác định được chưa?" tôi hỏi Trần Du.
Trần Du lắc đầu nói "không tìm thấy, không chỉ tên thổi sáo đó, ngay cả tiểu tam của Quang Phú cũng mất tích rồi"
"Vậy chuyện này vẫn chưa kết thúc?" tôi hỏi Trần Du
Trần Du gật đầu, nói với tôi, bây giờ có vẻ như vậy, hơn nữa tất cả manh mối đã bị chặt đứt. Chúng tôi cũng không rõ người thổi sáo kia và tiểu tam của Quang Phú có phải cùng một người không, vốn dĩ định tìm Quang Phú hỏi một chút, nhưng mà hôm qua, Quang Phú đã chết ở nhà mình, sau khi cảnh sát điều tra, thì là do tự sát"
Tôi gật gật đầu, sau đó nói với Trần Du "Đúng rồi, cảnh sát có phát hiện hai người trẻ tuổi ở trong thôn Kim Quý không?"
Trần Du lắc đầu hỏi tôi, sau đó hỏi tôi làm sao xử lý được mấy cái xác trỗi dậy kia vậy, tôi liền kể hết mọi chuyện với Trần Du, sau khi Trần Du nghe xong, liền nhìn tôi nói "Thiên Sư đường? Ý gì vậy?"
Tôi nhìn Trần Du lắc đầu nói "Ai mà biết chứ, vấn đề là bọn họ hình như không phải đến cứu chúng ta, mà là đến vì miếng ngọc bội"
Nửa tháng sau đó, tôi đều ở bệnh viện, chú Công có đến mấy lần, ông ta đương nhiên là người chiến thắng của lần này, kiếm được không ít tiền, còn được cục cảnh sát trao thưởng "công dân tốt thành phố"
Có điều chuyện xảy ra ở thôn Kim Quý, đến nay vẫn như một giấc mộng, cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Bởi vì chuyện này, hoàn toàn chưa kết thúc, tên thổi sáo hại chết cha mẹ đã chạy, còn cả tiểu tam của Quang Phú khống chế mẹ con Vương Vân cũng chạy rồi, hơn nữa thông qua cảnh sát điều tra, cô gái họ Trương mà tên nổi tiếng kia nói hoàn toàn không phải là dì Trương mà Thi Lệ mời về.
Tên thổi sáo kia rõ ràng sẽ đến gây rắc rối cho tôi, từ cuộc đối thoại với cô ta hôm đó, mục đích cô ta tốn nhiều công sức như vậy, chính là vì đối phó tôi, còn có Tề Linh trong ngọc bội, đương nhiên tôi cũng không biết vì sao.
Có điều, nửa tháng này vô cùng yên bình, chuyện Thi Lệ trúng tà cũng đã giải quyết. Sau khi xuất viện, liền quay về cửa hàng của chú Công, ngày tháng cũng trôi qua yên ả hơn rất nhiều, nhưng mà nửa tháng này, đã giúp tôi bình tâm lại, học quyển "liệt quỷ ký" mà ông nội để lại. Quyển sách này quả thực là một quyển sách thần, trừ việc tôi không biết làm sao để tự luyện "âm khí", một số phương pháp bắt ma và thần chú, tôi đã thuộc làu rồi.
Cái gọi là, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ gió đông, chính là hình dung tôi hiện tại.
Hôm nay, tôi và Trần Du ngồi trong cửa hàng, vô cùng buồn chán, bởi vì năng lực của tôi và Trần Du, làm chú Công trở thành một ông chủ lười, mọi việc trong cửa hàng đều giao cho chúng tôi.
Hôm nay, chú Công nằm trên ghế xoay hút thuốc, nói "Aiz, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, từ sau khi hai cậu giải quyết chuyện ở thôn Kim Quý, cũng không có việc gì làm nữa, ngày ngày rảnh rang"
Tôi bực mình nói với chú Công "chú Công, chú thực sự là nói không biết ngượng mồm, chúng tôi tý nữa thì mất cái mạng nhỏ này rồi, hôm nào bắt ma chú cũng đi đi"
Trần Du bên cạnh cũng phối hợp "chú Công, chú nhìn cánh tay của cháu đi, sắp một tháng rồi cũng chưa khỏi đây này" Cái tên Trần Du này tuy tỉnh lại nhanh, nhưng mà cánh tay bị dì Trương cắn, bây giờ vẫn chưa đỡ hơn được.
Chú Công nhìn Trần Du một cái nói "chẳng phải đưa cậu đi khám ở Dược Đường rồi sao, hơn nữa còn là ông chủ tự mình khám cho cậu"
"Aiyo, chú còn không biết ngại, tên đó cũng là một dạng với chú, đều là giang hồ lừa đảo, kê cho cháu thuốc mà không biết là thuốc gì, làm cháu đau sống dở chết dở, vết thương cũng không thấy khỏi" Trần Du khổ sở nói.
"Ông chủ Hoàng chẳng phải đã nói rồi sao, vết thương bị xác chết cắn của cậu, cần một thời gian, tiểu tử.... cậu cũng giống như sư phụ mình vậy, nôn nóng, hơn nữa cậu ở đây dưỡng thương, lão tử cũng không bắt cậu trả tiền, đừng có càm ràm nữa, nếu chuyện làm ăn cứ ế ẩm thế này, tôi chắc phát không nổi lương cho hai cao thủ các cậu rồi"
Chú Công vừa hút thuốc vừa nói "Aiya, mẹ ơi, chú Công, chú nói thế này cháu cũng không còn tâm trạng nghe nữa, hai chúng cháu gộp lại một tháng không đến 5000 tệ, chú nói tiền lương 'cao'. Bên chỗ Thi Tiên Sinh chú kiếm được không ít, còn có phí tư vấn bên cục cảnh sát, ngay cả bên chỗ Quang Phú đã chết, chú cũng lừa được không ít rồi, làm như bọn cháu ăn chực của chú vậy, trên con phố này, không ít ông chú đều đang ngỏ lời với chúng cháu đấy" Trần Du nói với chú Công.
Chú Công sau khi nghe Trần Du nói, lập tức nôn nóng, khuôn mặt niềm nở nói "Cậu xem xem, nói vậy thôi làm gì mà gấp gáp thế, tiểu tử cậu có biết cảm ơn không hả, lúc đầu không ai thu nạp hai cậu, tôi đã giữ hai cậu lại, hơn nữa, những ông chủ cửa hàng bán vòng hoa kia, ai cũng đen tối, hỏi thử xem, bọn họ có tốt hơn Công Tự Cường tôi không?"
Hai người cứ thế đấu khẩu với nhau.
Lúc hai người đang cãi cọ, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô, sau đó một chiếc Lamborghini màu vàng vô cùng ngầu dừng trước cửa tiệm. Hai người vốn đang cãi nhau lập tức "tắt điện".
Chú Công nói với Trần Du "nhìn thấy chưa, việc làm ăn đến rồi, nhìn chiếc xe này biết ngay là người có tiền, biết vì sao không đi tiệm khác mà lại đến tiệm tôi không, đều là vì nể mặt tôi đó "
Không đợi Trần Du trả lời, chú Công lập tức bật dậy ngồi ngay ngắn, lôi thuốc ra hút, bày ra bộ dạng của một cao nhân đắc đạo, bảo chúng tôi mau ra chào khách. Lúc này, trên xe đi ra hai người, nhìn thấy hai người này, tôi lập tức đứng phắt dậy......