....
Tôi cũng không còn nghĩ được nhiều nữa. Tôi nhắm mắt lại, mở rộng hai ngón tay che trước mắt và điều động một lượng nhỏ âm khí trong cơ thể đến các đầu ngón tay.
"Đinh sửu mộc hỏa, nhất thiết giai hư vọng" vừa nói dứt câu tôi liền cảm thấy luồng khí tại đan điền tan biến, theo sau là một luồng khí lạnh chạy tới mắt tôi. Luồng khí này từ từ hội tụ vào não, cơ thể tôi run lên một hồi, thỉnh thoảng lại nghe có tiếng đập vào tường...
Mở mắt ra nhìn, tôi vô cùng sung sướng. Trời ơi, thật tuyệt! Không ngờ cách này cũng có hiệu nghiệm. Tuy nhiên, tôi không có thời gian để nghĩ về điều này quá lâu bởi ngay bên cạnh tôi nhân viên bảo vệ không ngừng đập đầu vào tường. Đầu anh ta chảy đầy máu.
Lúc này chúng tôi đang ở lối vào thang máy tầng 10. Tôi nhanh chóng xoay người tên bảo vệ quay lại, ngay lập tức anh thay đổi thái độ liền muốn đánh vào đầu tôi. Tôi cũng cảm thấy có chút mềm lòng. Tôi trực tiếp đặt tay vào giữa người anh ta, bỗng nhiên ánh mặt vô thần của anh ta được hồi phục. Tuy nhiên phản ứng đầu tiên từ anh ta là một cái nhíu mày, anh ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn "Đau quá..." rồi ôm đầu bất tỉnh.
Tôi nhấn thang máy, nghĩ rằng sẽ đưa anh ta ra ngoài trước. Bỗng dưng bộ đàm của tôi reo lên : "Chung Xuyên, Chung Xuyên anh đã đi đâu vậy? Sao không thấy anh ở cửa?"
Ở đầu giây bên kia, Vạn Thạc Minh cất giọng vô cùng giận dữ. Tôi nhanh chóng rút bộ đàm ra và nói : "Tôi đang ở tầng 10, tôi gặp một chút vấn đề ở đây"
Mặc dù tinh thần tôi không ổn lắm, nhưng tôi không thể làm gì được, Dù sao, tôi cũng là một pháp sư, nếu nói ra rằng tôi gặp một con ma đập đầu vào tường thì thật là mất mặt. Nghĩ tới đây, tôi quyết định không nói ra mình vừa bị một con ma tấn công. Nhưng khi tôi vừa dứt lời, giọng của Vạn Thạc Minh lại vang lên ở đầu dây bên kia : "Ai bảo anh lên tầng 10. Anh muốn tìm cái chết để làm nhiệm vụ à? Mẹ nó, anh đang làm cái quái gì vậy!"
Rõ ràng là tôi đang đi làm theo yêu cầu của anh ta ... Tôi đang bị mất trí hay anh ta đang bị mất trí vậy? Tuy nhiên, tôi chưa kịp nói thêm gì thì bộ đàm hết điện, tôi bất giác quay lại nhìn thang máy. Các phìm trên thang máy đã biến mất, có ấn thế nào cũng không có phản hồi gì? Ở đâu đó vọng tới tiếng la hét của phụ nữ, quay đầu lại nhìn thang máy, tôi thấy tất cả đèn bên trong đã tắt. Tôi vô thức rút thanh kiếm đồng ra và nhìn xung quanh một cách thận trọng... có thứ gì đó xuất hiện lập lòe như ngọn lửa đang cháy... Theo phản xạ tôi chắc rằng đây là một con ma. Câu thần chú ban nãy chỉ làm tôi phấn chấn hơn một chút, bây giờ ngay cả mắt âm dương tôi còn không mở được, tôi cố gắng nhấn thang máy lần nữa nhưng vẫn không có phản hồi gì. Tôi không ngu ngốc tới mức tự mình đi tìm hiểu xem thứ đó là gì, tôi vác theo tên bảo vệ đang đẫm máu, trong đầu chợt nghĩ đến việc sẽ đi xuống bằng thang bộ. Dù gì tôi cũng chỉ đến đây để hỗ trợ, còn việc bắt ma sẽ để lại cho Thạc Minh thần thông đó làm.
Nghĩ tới đây tôi liền đi thẳng về phía đối diện ngon lửa kia, toan đi xuống cầu thang bộ. Nhưng tôi phát hiện ra nó đã bị khóa... Mẹ nó thật là một căn nhà rỉ sét tồi tàn. Sau khi cố thử vài lần nhưng không thể mở được cánh cửa, tôi cảm thấy tiếng khóc ngày càng dữ dội hơn, gần hơn.. Tiếng khóc này dường như còn có khả năng kỳ diệu, nó gợi lại trong lòng tôi những ký ức mà tôi không muốn chạm tới. Cảm xúc tiêu cực dâng trào, nỗi buồn cứ thế dâng lên trong lòng tôi. Tôi hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc của mình ổn định nhất có thể, cố gắng thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực.
Tôi tự nhủ bản thân hãy nghĩ về những khoảnh khắc hạnh phúc nhất nhưng những gì xuất hiện trước mặt tôi lại là cảnh cha mẹ rời bỏ tôi. Sau khi cố gắng đấu tranh vài phút, tôi suy sụp ngồi bệt xuống sàn nhà và khóc như một kẻ ngốc vậy. Cứ như thể tôi bị trầm cảm vậy, cảm xúc bây giờ rất bi quan... Tôi tự tát mình một cái thật mạnh tự thức tỉnh bản thân được vài phút, tôi nhận thấy không thể cứ mãi chờ đợi một cách vô vọng như thế này mãi được.
Chờ đợi một cách ngu ngốc như thế này thì người chết hôm nay sẽ là tôi... Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn nhân viên bảo vệ đang ngất xỉu. Thấy hơi thở của anh ta vẫn ổn tôi liền lấy dũng khí đứng dậy và đi về hướng những tiếng hét. Ngọn lửa vẫn còn ở đó. Tôi nghĩ rằng đã quá muộn để cắt lấy máu của mình. Máu sau đó được bôi trực tiếp lên thanh kiếm đồng. Sau sự cố ở làng Kim Quý tôi thấy máu của mình thật sự chỉ là nhãi nhép.
Đi chầm chậm, tôi thấy một bà già ăn mặc sạch sẽ ngồi ở góc tường, khuôn mặt bà lão rất gầy, đôi tay trông y như cành cây khô. Thỉnh thoảng bà lão lại lấy một vài lá thiếc gấp lại cho vào một cái lò than. Tôi không chắc lão bà này là ma hay người, thanh kiếm đồng vẫn giữ chặt trong tay. Bà ấy dường như rất tập trung, tới nỗi không hề nhận ra rằng đang có người tới bên cạnh mình và hình như bà ấy cũng không nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, tuyệt vọng ở đây.
"Bà ơi, sao bà lại ở đây?" Tôi khẽ ho một tiếng và nói với bà lão. Sau khi nghe tiếng tôi, bà từ từ ngẩng đầu lên, rõ ràng có chút gì đó như là sợ hãi hiện lên trong ánh mắt bà cụ và bằng một giọng nói gần như đang cầu nguyện bà bảo với tôi : "Thưa tiểu tiên sinh, tôi sẽ rời đi sau khi đốt những thứ này... tôi sẽ rời đi ngay thôi". Bà nói bằng giọng Tần An, nhưng tôi gần như không thể hiểu được bà đang muốn nói gì. Nghe giọng của bà lão, một giọng nói có chút gì đó run rẩy và đáng sợ, tôi tin chắc rằng bà ấy ở đây một mình...bởi lẽ trong hơi thở của bà có cái gì đó rất nặng nề, một con ma thì không thể có hơi thở nặng trĩu như vậy được.
Thấy bà ấy chỉ có một mình, tôi thở phào nhẽ nhõm. Bây giờ bà ấy mới chú ý tới thanh kiếm đồng trên tay tôi, bèn hỏi : "Tiên sinh, cậu có phải là Pháp sư không?" Tôi khẽ gật đầu, sau khi thấy tôi xác nhận, bà ấy liền run lên một chút rồi quỳ sụp xuống trước mặt tôi. Tôi liền đỡ bà ấy lên và nói rằng có gì thì cứ nói không cần phải quỳ xuống như vậy. Bà lão đang quỳ trên mặt đất, ngước mắt lên nghẹn ngão và nói : "Tiên sinh, làm ơn... làm ơn hãy giúp cháu gái tôi.. Tôi không muốn phải làm hại ai... Tôi không.. không thể giúp gì được cho nó... Làm ơn..!"
Bà lão vừa nói xong, tôi liền cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua. Tro trong chiếc lò than bị phân tán. Tôi nhìn xung quanh, nhận ra hình như mắt âm dương của mình đã