....
Tề Viêm Sinh liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng, rồi nói: "Ý tôi là, cậu và Linh Nhi nhà tôi có thân phận khác nhau, nên đừng có ảo tưởng về gia đình của tôi, người mà nó sẽ kết hôn là Vạn Thạc Minh. Cậu cũng nên thấy rõ điều này. Tất nhiên, nếu cậu chịu từ bỏ Linh nhi nhà tôi, và vẫn tiếp tục ở lại Thiên sư đường, tôi tự nhiên sẽ giúp cậu nhận được nhiều lợi ích trong tương lai. Cậu lại còn là người của Chung gia, hiển nhiên con đường tương lai sẽ rất sáng lạng ... "
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, Tề Viêm Sinh sẽ nói thẳng với tôi như vậy. Nó như một gáo nước lạnh tát vào mặt tôi vậy, nhưng cách ăn nói của Tề Viêm Sinh lại rất khéo léo. Giống như vừa đấm vừa xoa vậy. Cả người tôi lúc này như lặng đi Tề Viêm Sinh thấy tôi đứng tại chỗ không nói gì, nghĩ rằng tôi đã đồng ý.
Ông ấy liền mỉm cười và sau đó nói với tôi, "Quyết định vậy nhé ...". Ông ấy lấy ra một mảnh giấy và đặt trước mặt tôi. Tôi liếc nhìn tờ giấy, trước mắt tôi hiện lên 3 chữ "Giấy Cam Kết".
Tôi nhìn Tề Viêm Sinh và nói, "Ý ngài là gì?"
Tề Viêm Sinh nói với tôi: "Để cho chắc chắn, tôi muốn cậu hứa đời này sẽ không gặp Linh Nhi nữa. Còn đây là phần bồi thường của tôi cho lời hứa của cậu ..."
Tôi liếc mắt nhìn, rồi nở một nụ cười lạnh. Thực sự khoản bồi thường của ông ta rất hấp dẫn. Chỉ riêng 10 triệu tiền mặt đặt ở trên bàn cũng đủ để tôi đồng ý rồi.
Tuy nhiên, tôi không biết tại sao việc này lại giống như Tề Viêm Sinh đó muốn hạ thấp tôi vậy.
"Thế nào? Như tôi đã nói rồi đấy, tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi đâu." Tề Viêm Sinh đối mặt với tôi nói.
Tôi mỉm cười cay đắng và nói "Thật là hấp dẫn, khó mà từ chối được ..."
"Vậy mau ký đi!" Tề Viêm Sinh nói với tôi.
"Mảnh giấy này là gì?" Tôi nhìn Tề Viêm Sinh và nói.
Tề Viêm Sinh nói với tôi "Đây có thể coi như là một thỏa thuận giữa tôi và cậu."
"Thỏa thuận để tôi bán vợ sao.?" Tôi nghiến chặt răng nói, rồi vò nát tờ giấy trong tay.
"Cậu ..." Tề Viêm Sinh rõ ràng không ngờ rằng tôi sẽ làm như vậy.
Tôi nhìn Tề Viêm Sinh và nói: "Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi gọi tôi là đồ con lừa. Ông có hiểu ý nghĩa của nó là gì không. Vậy để tôi nói cho ông biết, đó là với tôi, thì ai muốn nói gì cũng được, tôi không bận tâm. Nhưng nếu bắt tôi phải làm một việc gì đó thì dù cho họ có là ai đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng sai khiến được tôi... "
"Ý cậu là từ chối à?" Tề Viêm Sinh quả thực bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã nói như thế này rồi, mà ông ta thậm chí còn không mất bình tĩnh.
Tuy nhiên, lúc này tôi cũng không còn tâm trí để nghĩ về điều đó nữa. Mắt nhìn Tề Viêm Sinh và nói "Đúng vậy ....."
Tề Viêm Sinh nói nhẹ nhàng: "Cậu còn trẻ, hãy suy nghĩ cho kỹ. Dù sao với tôi cậu chỉ như một hạt cát, Cậu có tin tôi có thể khiến cậu biến mất khỏi thế giới này chỉ bằng 1 cái búng tay hay không? ..."
"Tôi tin .... Làm sao tôi không tin được? Nhưng tôi tin chắc ông sẽ không làm điều đó. Bởi vì nếu ông thực sự muốn làm điều đó, thì đã làm từ lâu rồi. Ông còn muốn nói gì với tôi nữa không? Thực sự mà nói, thì trừ khi Tề Linh tự mình nói với tôi những lời này, thì tôi sẽ chấp nhận bỏ cuộc. Còn tờ giấy cam kết này, xin lỗi tôi không đồng ý được ... " Tôi quả quyết nói.
"Có vẻ như cậu nghĩ rằng tôi đang chơi với cậu hả? ..." Giọng nói của Tề Viêm Sinh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tôi nhìn Tề Viêm Sinh và nói: "Ngài nói đúng, tôi thực sự là kẻ không có gì. Nhưng nếu tôi không thể giữ lời hứa của mình, tôi thậm chí đến nhân phẩm cũng sẽ chẳng còn. Vì vậy, tôi không thể làm mất nhân phẩm của mình được. "
"Hừ ... Chỉ những người còn sống mới cần nhân phẩm. Còn nếu đã chết rồi, thì có nhân phẩm để làm gì? Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng ..." Tề Viêm Sinh nói với tôi.
Không đợi Tề Viêm Sinh dứt lời. Tôi nói với Tề Viêm Sinh "Không cần đếm ngược. Dù sao tôi cũng là người cô đơn. Nếu ông muốn giết tôi thì nhanh chóng giết tôi đi. Tôi nhắc lại, trừ khi Tề Linh nói trực tiếp với tôi, bằng không tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc... "
"Thì ra cậu chọn cái chết? Vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu..." Tề Viêm Sinh lạnh lùng nói, rồi vỗ tay mấy cái. Hình như ông ta đang ra ám hiệu, không lẽ ông ta muốn giết tôi thật sao?. Thành thật mà nói, bây giờ tôi thực sự có một chút hối hận. Tôi tưởng ông ta chỉ nói giả vờ thôi chứ.
Khuôn mặt tôi lúc này nóng bừng lên, nói thẳng với Tề Viêm Sinh "lại đây....Có giỏi thì giết tôi luôn đi, tôi mà chớp mắt, thì tôi làm cháu ông...."
Nói rồi, tôi nhắm mắt lại. Nhưng khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, tôi thực sự có chút hối hận. Thời gian chờ đợi cái chết đến quả thực rất dài, tôi vẫn cứ nhắm mắt lại, nhưng đợi mãi không thấy ai đến giết tôi.
"Ông ... ông ... ông giết tôi thì giết đi. Nếu không giết, thì để tôi đi"
Đột nhiên, có tiếng cười khúc khích phát ra. Tôi thấy có gì đó không đúng lắmm liền hơi mở mắt ra. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Tề Viêm Sinh vào lúc này, đang mỉm cười với tôi. Và bên cạnh Tề Viêm Sinh, có một người đứng trong chiếc áo khoác màu be nhạt, mái tóc đen rủ xuống vai, khuôn mặt thanh tú này, khóe miệng tôi hơi nhếch lên vì ngạc nhiên. Đây ... đây là ... Tề Linh?
Tôi nhìn cô ấy một cách hoài nghi. Kể từ lần cuối cùng cô ấy cứu tôi, đã có rất nhiều điều đã xảy ra. Sống mũi tôi tự dưng hơi cay. Nước mắt bất giác tuôn ra.
"Em... em thực sự còn sống sao?..."
Nhìn thấy vẻ ngoài của tôi, đôi mắt của Tề Linh hơi hoen đỏ lên, rồi nói với Tề Viêm Sinh, "Cha, thấy con nói đúng chưa? Chung Xuyên không phải là người như cha nghĩ đâu ..."
Tề Viêm Sinh khẽ mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi và nói "Chàng trai ....Rất tốt. Quả là có phong cách của Chung gia."
"Không ... không phải chứ? Tề tiên sinh ý ông là gì?" Sự thay đổi 180 độ trong thái độ của Tề Viêm Sinh khiến tôi không kịp thích nghi. Tề Viêm Sinh chỉ cười nhẹ với tôi, sau đó Tề Linh bước đến chỗ tôi. Cô ấy lấy ra một chiếc khăn tay, sau đó lau mặt cho tôi một cách đầy yêu thương, rồi sau đó kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Hóa ra Tề Linh đã nói với Tề Viêm Sinh về tôi. Nhưng Tề Viêm Sinh đương nhiên không đồng ý, bởi vì Tề Linh và Vạn Thạc Minh có thể nói là đã có đính ước rồi, nếu Tề Linh hủy bỏ cuộc hôn nhân đó. Hậu quả sẽ là vô cùng khôn lường. Ngay khi Tề Linh và cha cô ấy đang đấu tranh với nhau, tôi đã bắt được Khưu Thục Trinh do may mắn. Tề Viêm Sinh lúc này đã đưa ra một thỏa thuận, đó là sẽ đến kiểm tra tôi.
Nếu tôi vì tiền, quyền lực, hoặc mạng sống của chính tôi. Thì Tề Linh sẽ phải nghe lời Tề Viêm Sinh và quên tôi đi sau đó kết hôn với Vạn Thạc Minh. Nhưng nếu tôi không đồng ý với các điều kiện của Tề Viêm Sinh, Tề Viêm Sinh sẽ cho Tề Linh ba năm. Trong ba năm này, sẽ chưa phải cưới Vạn Thạc Minh. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, Tề Linh đã chiến thắng thực sự tôi không thể ngờ được những chuyện này.
Tề Viêm Sinh nhìn tôi và nói "Cậu có biết Linh Nhi sẽ phải làm gì sau ba năm nữa không?"
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn Tề Viêm Sinh nói "Nhưng rõ ràng, cô ấy không muốn cưới Vạn Thạc Minh mà ..."
"Linh nhi đã chiến đấu với tôi vì cậu để đổi lấy ba năm này ..." Tề Viêm Sinh liếc nhìn tôi và muốn nói điều gì đó. Nhưng đã bị Tề Linh ngăn lại.
"Papa... con đã thắng và cha đã hứa sẽ cho con ba năm. Nếu sau ba năm, mọi thứ không như những gì con nói. Con sẽ nghe theo sự sắp xếp của cha mà. Đúng không?. "
Sau khi Tề Viêm Sinh nghe những lời của Tề Linh, ông khẽ gật đầu, rồi nói với tôi: "Được rồi, ta sẽ không làm phiền hai đứa nữa. Hãy nán lại đây một thời gian, lâu rồi Linh nhi nó không được gặp cậu, cậu nói chuyện với nó đi." Nói xong Tề Viêm Sinh liền quay đi, bỏ mặc tôi với khuôn mặt ngớ ngẩn vì đang không hiểu hai cha con họ nói gì. Sau khi Tề Viêm Sinh đi ra ngoài, chỉ còn hai chúng tôi ở trong phòng.
"Em đang nói gì thế? Ba năm là sao? Cho anh ba năm, điều này có nghĩa là như thế nào vậy?" Tôi hỏi Tề Linh. Sau khi Tề Linh nghe tôi hỏi, nhẹ nhàng kéo tay tôi đi. Tôi không ngờ Tề Linh lại năng động đến thế. Cô ấy nắm lấy tay tôi và đi tung tăng trước mặt, sau đó quay lại nhìn tôi và nói "Chung Xuyên, anh có yêu em không?"
Chúng tôi đã từng gần gũi nhau, vì thế tôi có thể cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể cô ấy, vì vậy lúc này đầu óc tôi không biết phải nói gì, chỉ biết gật đầu trong tiềm thức.
Tề Linh nhìn tôi và nói: "Em đã nói với cha em rằng, hãy cho chúng ta ba năm. Sau ba năm, nếu anh có thể đạt được thành tựu, cấp bậc ngang tầm với một thượng sư ở Thiên Sư Đường, cha sẽ đồng ý tổ chức đám cưới cho chúng ta. Nếu không, em sẽ phải cưới Vạn Thạc Minh.
"Thượng sư là gì? Không phải tất cả mọi người ở Thiên Sư Đường đều gọi thiên sư sao? Và tại sao em phải kết hôn với Vạn Thạc Minh chứ? Không phải bây giờ tình yêu đều là tự do sao? Đã ở thế kỷ 21 rồi mà còn có hôn nhân sắp đặt ư? "Tôi hỏi Tề Linh.
Tề Linh mỉm cười và nói: "Những người con trong các danh gia như em, thực sự có những điều phải chịu giống với thời phong kiến. Có nhiều thứ em không thể tự quyết định được."