....
Hôm qua, Vu Nhất có nói lý do xác chết trở thành cương thi chủ yếu là vì trước khi chết có oán niệm. Khi chết oán khí tích tụ nhiều lại hình thành sát khí. Điều này có thể khiến cái xác biến đổi thành cương thi hoặc địa thi. Vì vậy những kẻ trộm mộ trước khi đưa xác đi thường sẽ giúp xác chết thực hiện tâm nguyện.
Từ đó suy ra thì công việc của mấy tên trộm mộ cũng tương tự như chúng tôi. Chúng tôi tiêu diệt những linh hồn xấu còn bọn họ thì giúp những ác linh thực hiện tâm nguyện, hóa giải oán khí.
Tuy nhiên lần này bọn họ có chút tàn nhẫn, chỉ để lấy một cái xác mà trực tiếp xuống tay giết chết một lúc 2 sinh mệnh.
Nói thật, nhờ có hai con chuột tinh này mà tôi đã hiểu thêm 1 số thứ được ghi lại trong Liệt quỷ kí.
Lúc đầu, tôi không biết nhiều về nghiệp chướng, nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi đã hiểu nó là gì rồi. Nếu hai con chuột đơn giản chỉ vô tình giết Lý Thúy Phân. Nó sẽ không che giấu kiểu đó, nhưng chúng cố tình an táng Lý Thúy Phân vào đây, chứng tỏ bọn chúng có ý đồ biến Lý Thúy Phân thành một xác sống, gián tiếp giúp bọn chúng hút âm khí từ đáy hố âm lên. Còn mục đích của việc này là gì thì chưa rõ.
Giá như ban đầu thi thể của Thúy Phân không chôn ở đây, thì sẽ không có sự biến đổi mạnh mẽ của âm huyệt, cơ thể của cô ấy cũng sẽ không hút lấy âm khí và biến thành 1 cương thi, tất nhiên nếu âm huyệt không xảy ra biến đổi thì những tên Đạo mộ cũng sẽ không tìm đến và lấy cắp xác của Lý Thúy Phân. Rốt cục, đây là nghiệp chướng do chúng tự tạo nên, phải trả giá là điều tất yếu xảy ra.
Sau khi chôn hai con chuột tinh, chúng tôi đi đến căn nhà gỗ nơi Lý Linh San sống trước đây. Tôi đã nghĩ đến việc tìm thấy Khưu Thục Tĩnh ở đây. Bởi vì trước khi rời khỏi núi, Linh San đã dặn bà ta ở lại căn nhà gỗ của cô ấy tu luyện. Tôi lục lại trí nhớ của mình, tìm đường đến căn nhà.
Nhưng khi tới nơi, tôi không thể tìm thấy bóng dáng của Khưu Thục Tĩnh. Mặc dù tôi đã gọi tên bà ta nhiều lần nhưng cũng không có tiếng bà ta đáp trả. Khưu Thục Tĩnh giống như đã bay hơi trong không khí vậy. Tôi có một dự cảm xấu. Nếu 2 con chuột kia đã bị giết, vậy thì không biết bà ta có gặp chuyện gì không nữa.
Sau khi lang thang một lúc, tôi cùng Trần Du ngồi chờ Khưu Thục Tĩnh cả một đêm dài nhưng vẫn không thấy tăm hơi bà ta đâu. Có thể Khưu Thục Tĩnh đó đã bị cái gia tộc trộm mộ kia xóa sổ hoặc bắt đi. Có vẻ vụ bị bắt đi có khả năng cao hơn. Tôi bỗng dưng nghĩ đến việc tìm kiếm lại mộ phần của Lý Linh San, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi chắc rằng mình sẽ không tìm được mộ của cô ấy.
Ở đây tròn 2 ngày mà không thu được gì, tôi dần thấy mọi chuyện trở nên vô nghĩa. Vì vậy tôi bảo Trần Du xuống núi. Lúc chúng tôi trở về làng thì bữa tiệc của chú Công cũng vừa hay kết thúc. Trông chú ấy không có vẻ gì là hồi hộp lo lắng cả. Lúc này bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông mặc vest, đầu tóc tươm tất
"Vấn đề trên đó các cậu giải quyết xong rồi à? " Chú Công nở một nụ cười với tôi và Trần Du. Nụ cười của chú ấy lúc này chuẩn nghĩa "tươi tắn" luôn. Có vẻ như ông chú béo này ở chỗ Cao Hữu Cường moi được không ít tiền.
Người đàn ông đầu vuốt keo bóng bẩy đó đã nói rất nhiều, chúng tôi chả hiểu gì chỉ gật gật đầu lấy lệ. Thấy hai chúng tôi có chút ái ngại, chú Công nói "Giới thiệu với hai cậu, đây là điều tra viên của Thiên Sư Đường."
Chúng tôi tròn mắt ngạc nhiên. Chú Công này nhanh thật. Nhoáng cái đã liên hệ với Thiên Sư Đường và báo cáo hết tình hình ở đây với hắn ta. Bây giờ cuộc điều tra đã kết thúc, điều tra viên chỉ cần hai chúng tôi xác nhận. Khi hắn trở về Thiên Sư Đường, sẽ khai báo cho cấp trên và thưởng điểm cho chúng tôi.
Trần Du nói với người đàn ông mặc vét "Anh trai này, nhiệm vụ của chúng tôi bây giờ có thể nhận được bao nhiêu điểm vậy?" Bây giờ tính cả điểm bắt Khưu Thục Trinh lần trước, tôi đã tích lũy được tổng cộng hơn 30 điểm và Trần Du cũng vậy. Hai chúng tôi đã là thượng sư cấp 3. Nếu bây giờ có thêm 10 điểm, chúng tôi sẽ trở thành thượng sư cấp 4.
Thượng sư cấp 4. Việc thăng cấp quá nhanh thế này khiến tôi hơi hoang mang. Thiên Sư Đường làm gì có mấy ai như tôi.
Người đàn ông mặc vest đã nghe rõ ràng câu hỏi của Trần Du, nhưng hắn ta khinh khỉnh trả lời chúng tôi cụt lủn, nói rằng hắn ta chỉ chịu trách nhiệm cho cuộc điều tra. Những chuyện sau này, sẽ có người liên lạc với chúng tôi sau.
Hắn ta còn dặn dò thêm, muốn chúng tôi ngay bây giờ phải quay lại cổng đăng kí Thiên Sư Đường ở Tần An cùng tang vật để xác nhận. Tôi chỉ gật đầu. Đơ cả người. Chú Công nháy mắt với tôi và thì thầm rằng lần này được đi tàu miễn phí. Nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của chú ấy, Trần Du vô thức nắm chặt huyết thi bội, rồi nói với chú ấy "Chú Công, chúng ta nên bàn bạc mọi thứ, viên ngọc bội của chúng tôi...."
Sau khi Trần Du nói, chú Công quay lưng lại với Trần Du "Cái ngọc bội hay huyết thi bội gì gì đó, thứ mà các cậu đang đề cập đến thực sự không phải là một thứ tốt đẹp gì."
Trần Du nghe xong những lời của chú Công, khuôn mặt trở nên đầy hòai nghi.
"Kiểu hành sự này hoàn toàn không giống chú lúc trước một chút nào" Tôi nói với chú Công.
Chú Công không quay lại nhìn chúng tôi, nói thẳng với chúng tôi rằng ông không thể giúp gì được. Vương thi bội này có một dấu ấn đặc biệt. Nó sẽ chỉ bình thường khi chúng tôi cầm nó, nhưng nếu nó rơi vào tay người khác, cái xác sẽ tìm tới và giết chết họ bằng cách tàn nhẫn nhất. Những lời đe dọa từ phía chú Công nghe có vẻ thật sự không phải một trò đùa. Trần Du như được giác ngộ, khuôn mặt không giấu khỏi sự bất ngờ. Không có gì lạ khi chú Công biết vai trò và giá trị của viên huyết thi bội này nhưng thậm chí ông ta không thèm đề cập về nó. Có thể cho là lời nói của chú ấy là thật, bởi vì nếu ông ấy có thể lấy nó thì chắc 2 miếng ngọc này sẽ không ở trên người của chúng tôi được quá 24 giờ.
Ngồi trên hai chiếc máy kéo do Cao Hữu Cường sắp xếp, chúng tôi rời khỏi làng Dương Câu. Chúng tôi lái một chiếc cùng với chú Công, người đàn ông đầu bóng bẩy trong bộ đồ vest cũng lái một chiếc. Trên xe hắn là xác của Bất Lạc và một số tang vật khác.
Nghe chú Công nói, Trần Du rõ ràng đã rất thất vọng. Chú Công vỗ vai Trần Du động viện cậu ta "Cậu không cần phải buồn như vậy. Hai cậu lần này, Thiên Sư Đường chắc chắn thưởng ít nhất phải hơn 1 vạn tệ."
Trần Du lại đưa ánh mắt hoài nghi nhìn chú Công và hỏi làm sao ông ấy biết. Chú Công chỉ đơn thuần nhìn chúng tôi một cách bí ẩn rồi nói rằng sẽ cho chúng tôi biết sau. Sau khi ra khỏi làng Dương Câu, có một vài chiếc xe tải đang đợi chúng tôi ở bên ngoài. Cái xác được đưa lên phía sau một chiếc xe. Còn chúng tôi đi riêng một chiếc khác, chạy bám đuôi theo.
Lên xe, Trần Du lộ rõ sự phấn khích trên khuôn mặt. Bởi vì hắn ta sắp được trở về để gặp Hồ Đình Đình yêu dấu rồi. Để mà nói về thời gian, chúng tôi đã rời Tần An được hơn một tháng nay. Không nói đến tiền nong, tôi thực sự đã có một cái nhìn mới về thế giới này. Tôi biết rằng có rất nhiều thể loại tồn tại giữa hai thái cực âm dương, những ngọn núi có quái vật hoang dã thực sự tồn taị. Tôi đã gặp một công chúa Tây Hạ. Mặc dù cô ấy đã biến mất không một vết tích, nhưng đó cũng được tính như một thu hoạch lớn.
Điều quan trọng nhất là những thông tin mà chú Công nói về huyết thi bội. Có vẻ như huyết thi bội này tương đương như một lá bùa hộ mệnh. Và sau chuyến đi đến làng Dương Câu, tôi dường như có một cái nhìn mới về chú Công. Chú Công rõ ràng là tài giỏi hơn tôi nghĩ.
Rõ ràng ông ấy không phải là một người đơn giản. Tôi nghĩ rằng những chuyện trước đây đều là ông ta giả vờ để đánh lừa bọn tôi thôi. Cách hành động chuyên nghiệp của chú ấy mấy ngày qua làm cho tôi càng có cảm giác ông ấy là một người có chuyên môn thực sự.
Theo quan điểm của tôi mà nói, nếu ông ta là một người bình thường thì chắc có lẽ không thể nào thân quen với Vu sư phụ như vậy, còn nói chuyện rất thân thiết. Ngoài ra, về phần xử lý nhiện vụ lần này , rõ ràng Vu Nhất là một bậc thầy hoàn chỉnh. Sức mạnh có thể sánh ngang với Cửu Gia - thượng sư cấp cao của Thiên Sư Đường. Nếu chú Công là một Lam đạo, Vu Nhất sẽ không bao giờ giúp ông ta không công như vậy.
Sau khi xe chạy được một lúc, cả Trần Du và chú Công đều ngủ thiếp đi, nhưng tôi không thể ngủ được, tôi nhìn ngắm mọi thứ qua cửa sổ. Vốn định rút điện thoại ra chụp vài tấm ảnh nhưng lại phát hiện ra rằng mấy ngày qua đã quá bận, tôi không có thời gian sạc điện thọai từ lâu.
Vì vậy tôi lại cho điện thoại vào túi rồi lại lặng nhìn những ngọi núi nhấp nhô bên ngòai kia. Những chuyện rắc rối và những biến đổi xảy ra trong người tôi cũng chỉ vừa mới diễn ra được hơn 1 tháng. Vậy mà tôi còn cảm tưởng như là một thập kỉ đã trôi qua vậy ...