Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Có lẽ việc này có mối liên hệ với giấc mơ thanh minh kia, sau khi nằm trên giường xem Liệt quỷ ký một lúc thì tôi cũng ngủ lúc nào không hay. Cho đến sáng sớm hôm sau, chú Công gõ cửa và nói rằng Dư Phượng Giang đã lên lịch hẹn, cô ta sẽ đến khi kết thúc buổi họp, bảo chúng tôi hãy thức dậy và chuẩn bị.
Khi gặp Dư Phượng Giang chúng tôi sẽ thuyết phục cô ta dẫn chúng tôi đi xem căn biệt thự. Lúc này Trần Du hỏi tôi có muốn báo cáo với Cửu gia của Thiên Sư Đường không? Tôi lắc đầu và nói với hắn rằng bây giờ chưa có bất kì manh mối gì, nếu báo cáo với Thiên Sư Đường và người được cử đi sẽ lại là Vạn Thạc Minh, biểu hiện đầu tiên của hắn sẽ là xem thường chúng tôi. Trần Du cũng nghĩ thế.
Trước đó thì người phụ nữ béo cũng đã nói trong tình huống đặc biệt thì chúng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ trước rồi báo cáo sau. Lúc đó, Thiên Sư Đường sẽ cử đến một nhóm thẩm định và đưa ra phần thưởng sau. Tôi tắm rửa rồi xuống cầu thang, trong lúc tắm tôi có vô thức chạm vào chìa khóa mà Liêu Tinh Thiên đưa, thầm nghĩ tại sao tối qua không có giấc mơ nào ?
Xuống phía dưới mặc dù Dư Phượng Giang chưa đến nhưng chú Công đã chuẩn bị sẵn 1 tách trà, 1 chiếc quạt, ra vẻ như một ông chủ. Đừng xem thường chú ấy không biết bắt ma, có khi giỏi là khác. Nhiều lần tôi tự hỏi có khi nào ông ấy là một cao thủ nhưng giả vờ không nhỉ ?
Tuy nhiên tôi thấy chú Công đang chật vật mang được một nửa chiếc tất dưới gầm bàn, tôi nghĩ mình đã suy diễn quá mức rồi ......
Một lát sau, Dư Phượng Giang lái 1 chiếc Mercedes - Benz đến cửa hàng, cô ta đang bịt khẩu trang và đeo kính râm. Thấy Dư Phượng Giang đến, chú Công nhanh chóng mang xong tất rồi xỏ giày, trực tiếp chào hỏi bắt tay cô ta bằng bàn tay vừa mang tất ấy.
Khi vào trong cô ta cũng không gỡ khẩu trang và kính, như thể sợ bị ai đó phát hiện vậy. Chú Công mời cô ta ngồi xuống và rót 1 tách trà. Lúc này Dư Phượng Giang khóc nức nở, cô ta tháo khẩu trang và kính xuống để lộ một chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt thì sưng phồng. Tuy rất ngạc nhiên nhưng chú Công vẫn không hỏi mà chỉ đưa cho cô ta một tờ khăn giấy. Cô ta nói chuyện xảy ra sau khi chúng tôi rời khỏi. Lưu Vĩ Cường có vẻ rất khó chịu với sự xuất hiện của chúng tôi, sau đó họ cãi vã và hắn đã ra tay đánh Dư Phượng Giang. Cô ta nói rằng trước đây Lưu Vĩ Cường chưa từng đánh mình và cô ta cũng đã hứa sẽ đến căn phòng của Lưu Vĩ Cường làm cho ra lẽ.
Tuy nhiên cô ấy vẫn rất sợ và hỏi chúng tôi rằng có cách nào để Lưu Vĩ Cường không phát hiện không? Sau khi nghe Dư Phượng Giang nói thế tôi dám cá rằng tên kia chỉ đang giả mạo. Có thể Dư Phượng Giang đã tâng bốc chú Công quá cao điều này khiến cho Lưu Vĩ Cường đó hoảng sợ.
Chú Công nhìn tôi, tôi gật đầu với chú ấy. Trước khi Dư Phượng Giang đến tôi đã nói với chú Công rằng tôi có 1 cách nhưng nó đòi hỏi phải có sự giúp đỡ cuả cảnh sát. Chúng tôi sẽ báo cảnh sát rằng cái chết của Liêu Tinh Thiên có liên quan đến Lưu Vĩ Cường, sau đó cảnh sát sẽ tóm hắn về đồn điều tra và chúng tôi sẽ có ít nhất vài giờ để hành động. Vì chuyện này mà chú Công đã mất khá nhiều thời gian thương lượng với bên cảnh sát.
Nhưng Lưu Vĩ Cường là 1 kẻ có máu mặt ở Tần An, nếu mang anh ta đi điều tra mà không có được một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ rất rắc rối và áp lực cho phía cảnh sát. Chú Công nói rằng đây là một kế sách khá ổn, trước đây thôn Kim Quý có một vụ án mạng đang điều tra nhưng rốt cuộc lại chuyển sang chờ xử lý bởi vì không bắt được hung thủ. Trường hợp Lưu Vĩ Cường cũng vậy, có thể nói hắn có liên quan đến vụ án lúc trước nên việc mời đi sẽ dễ dàng hơn. Tuy rằng chú Công đã nói vậy, nhưng giám đốc sở cảnh sát vẫn sẽ có nhiều rủi ro, bởi nếu mọi việc mà trở nên nghiêm trọng thì e là chiếc mũ trên đầu không giữ được nữa! Mối quan hệ đằng sau của một kẻ như Lưu Vĩ Cường thật sự rất phức tạp.
Tuy nhiên, bằng chiếc lưỡi dài 3 inch của mình chú Công đã thuyết phục được phía cảnh sát, tôi bảo chú Công hãy yêu cầu cảnh sát cho 1 chuyên viên công nghệ kỹ thuật cao hỗ trợ chúng tôi. Bởi vì Lưu Vĩ Cường có hệ thống an ninh báo động trong nhà riêng, nên chúng tôi không thể đột nhập nếu không xử lý chúng. Vấn đề này giám đốc sở cảnh sát đương nhiên dễ dàng đồng ý, vì vậy chúng tôi tiến hành theo kế hoạch định sẵn. Dư Phượng Giang đồng ý với chúng tôi, sau khi chú Công nói cho cô ta nghe toàn bộ kế hoạch. Chúng tôi bảo cô ta hãy quay về trước, còn chúng tôi sẽ đến sở cảnh sát.
Khi đến nơi, giám đốc rất nhiệt tình chào đón chú Công, Trong văn phòng của ông ta lúc này có một tiểu tử với kiểu đầu như quả dưa hấu, mắt đeo 1 cặp kính ngố gọng tròn, mặc áo sơ mi kẻ sọc, có vẻ không khá hơn chúng tôi là mấy. Từ độ dày của cặp kính chúng tôi cảm thấy hắn ta thật giống với những kẻ hay bị bắt nạt trong trường học. Cả giám đốc và chú Công đều khoe khoang về bản thân, dường như nhớ đến tên tiểu tử ngố tàu kia, ông ấy nói "Lão Công, ông yêu cầu kỹ thuật viên, tôi đã tìm thấy cho ông đây. Nhưng ông biết đấy, lần này là hành động riêng tư, nếu sử dụng nhân lực của đồn cảnh sát... e là ........ " Tuy ông ấy không nói rõ nhưng chú Công liên tục nói rằng mọi chuyện đều sẽ ổn, miễn là qua được hệ thống an ninh, sẽ ổn cả thôi !
Nghe chú Công nói thế, một người đàn ông thông minh như giám đốc cũng hiểu, ông liên tục vỗ ngực nói rằng tên đeo kính kia là một bậc thầy công nghệ. Anh ta nói xin chào và giới thiệu với chúng tôi, tên tiểu tử này tên là Trương Siêu, một tiến sĩ công nghệ tại Đại học khoa học và công nghệ. Sau khi nghe xong chúng tôi đều sững sờ, bởi tên này trông chỉ bằng tuổi chúng tôi và thậm chí có thể trẻ hơn, hắn đã là tiến sĩ rồi ư ?
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, giám đốc giải thích "Lão Công đã nói chúng tôi phải tìm 1 chuyên viên hàng đầu, Trương Siêu là một thiên tài, vì quá giỏi nên cậu ta đã học vượt cấp. Ở tuổi 17 thì hoàn thành học vị tiến sĩ, cậu ta cũng đã được đại học Harvard gửi thư mời nhưng cậu ấy đã từ chối." Sau khi nghe giám đốc nói, chú Công tỏ ra khó hiểu nhìn anh ta, không hiểu tiểu tử này giỏi giang như thế nào mà khiến giám đốc tâng bốc như vậy.
Giám đốc sở cảnh sát cười và xấu hổ nói rằng Trương Siêu là con của một người họ hàng nhà ông ta, hôm qua sau khi chú Công nói như vậy thì đã là nửa đêm, trong thời gian ngắn thì ông ấy không thể tìm được ứng cử viên phù hợp nên đã mở lời nhờ hắn, tuy rằng ông ấy cũng không hy vọng Trương Siêu sẽ đồng ý. Nói xong thì ông ấy còn gửi gắm tôi và Trần Du chiếu cố cậu ta.
Trương Siêu rất kiệm lời, hắn chỉ nhìn chúng tôi rồi gật đầu chứ không nói gì. Trần Du và tôi nhìn hắn chằm chằm, tại sao cũng là con người có hai mắt và một miệng mà khoảng cách lại quá xa như vậy nhỉ? Sau khi lên xe, Trần Du bắt chuyện với Trương Siêu, nhưng tên tiểu tử Trương Siêu này y như một bà bầu khó ở vậy, hắn chỉ " um", " ah", "không".
Trò chuyện với hắn 1 lúc thật nhàm chán, tôi đã xem Trần Du thử thách độ kiên nhẫn vì muốn tìm một tiếng nói chung với Trương Siêu, nhưng dường như Trương Siêu không bắt được tần số của hắn =)) Trước đây tôi từng đọc một bài báo trực tuyến, đó là trong mắt thiên tài thì người thường như chúng ta không khác gì kẻ thiểu năng.
Sau khi đến trước nhà Lưu Vĩ Cường, Trương Siêu lấy ra một máy tính bảng với hàng loạt mã dữ liệu trên đó, chú Công dừng xe trước cổng. Trương Siêu nhẹ nhàng nói " Ông Công, không cần xuống xe, cứ lái thẳng vào trong! " Những lời này giống như là đang vả vô mặt chú Công vậy, chú ấy giải thích với hắn rằng chúng tôi không thể chạy vào, nếu không sẽ bị hệ thống an ninh ghi lại.
Trương Siêu liếc nhìn chúng tôi, hắn nói "Hệ thống giám sát tôi đã xử lý xong! Tôi đã can thiệp vào nó thông qua dữ liệu nền, vì vậy từ giờ đến lúc chúng ta rời khỏi sẽ không bị lưu lại trong video " Trương Siêu nhạt nhẽo nói với chúng tôi, ba chúng tôi thương lượng trong vài giây, rồi hỏi hắn "Cậu không đùa chúng tôi đấy chứ....... Chúng tôi đang làm việc quan trọng " Trương Siêu biểu hiện thản nhiên và nói chúng tôi nếu không tin hắn thì có thể đến phòng theo dõi để xem! Chú Long vẫn có chút không tin, sau đó ra khỏi xe, đi đến phòng bảo vệ, giả vờ trò chuyện với bọn họ rồi lén liếc nhìn màn hình an ninh. Quay lại xe, chú Công nhìn Trương Siêu một cách khó tin " Tôi muốn biết tại sao cậu làm được điều này ? "
Trương Siêu vẫn thản nhiên trả lời "Vụ đột nhập này tôi có thể làm được từ lúc 1 tuổi ! "
1 tuổi ........ tôi đã làm được gì khi 1 tuổi ? Tôi sợ rằng lúc đó tôi còn đang chơi với nước tiểu và nghịch đất ....................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK