Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
...
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ôm chặt đầu, tóc đã che đi mặt của cô ta và tôi không thể nhìn rõ đấy là ai. Chiếc xe đang tắt máy, tôi đưa tay ôm lấy hai vai mình phòng phủ và quay đầu lại thì khuôn mặt của người phụ nữ cũng từ từ ngẩng lên. Khuôn mặt nhuốm máu đấy chính xác là Liêu Tinh Thiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường mặc dù trông cô ta có vẻ không vui vẻ gì cho lắm.
"Có chuyện gì sao đại tỷ ?" Tôi lo lắng liếc nhìn cô ta. Nhìn thấy cô ta lúc này thì rõ ràng suy đoán của tôi đã chính xác, tên kia đã bắt nhầm hồn ma rồi.
Liêu Tinh Thiên nhìn chằm chằm tôi, rồi lại nhìn xung quanh một cách đầy thận trọng, cô ta vội vàng nói với tôi "Có phải anh nói là anh sẽ giúp tôi ? " Nghe vậy tôi hơi sững sờ rồi gật đầu. Chỉ vài giờ trước cô ta còn rất hung hăng và không muốn được tôi giúp đỡ mà. Tôi tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy nhỉ ? Làm thế nào mà cô ta thay đổi 180 độ thế.
Có vẻ cô ấy đang rất lo lắng vì thỉnh thoảng cô ta cứ liếc nhìn ra phía cửa, sau đó cô ấy đặt một chiếc chìa khóa vào tay tôi "Cầm lấy chìa khóa này đi! ". Tôi định hỏi cô ấy đây là chìa khóa gì và được dùng để làm gì, nhưng cô ấy cứ nhìn ra bên ngoài với vẻ hoảng sợ.
Dường như cảm thấy không ổn, cô ấy bảo quá muộn để giải thích, hãy cất giữ chiếc chìa khóa này để cứu cô ấy. Sau đó cô ta hét lên "Chạy đi đừng để bị hắn bắt được ", sau đó biến mất.
Tôi không biết "hắn" ở đây là ai, nam hay nữ? Sau một hồi ngệch ra, tôi khởi động xe trong vô thức và nhấn chân ga hết mức, trực tiếp lái xe chạy ra khỏi tầng hầm. Nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy một bóng đen mờ nhạt chạy ra khỏi lối đi, dáo dác nhìn xung quanh. Hắn nhìn thấy chiếc xe của tôi, muốn đuổi theo những tôi đã tăng tốc bỏ lại hắn phía sau. Cái bóng đó là ai, đuổi theo tôi làm gì, có liên quan gì đến chiếc chìa khóa ?
Trần Du run rẩy đứng chờ tôi trong gió lạnh, sau khi lên xe hắn ta vẫn còn run liền hỏi "Làm sao lại lái xe chậm như vậy? " Lúc này tôi sợ cái bóng đen kia đuổi kịp nên phớt lờ hắn, vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu.
Thấy tôi không trả lời, Trần Du lẩm bẩm "Tại sao chiếc xe này lại lạnh thế ? " Dường như nhận thấy có điều bất thường hắn hét lên "Dừng lại !!! " Hắn làm tôi giật nảy mình, vội vàng phanh xe lại "Cậu muốn chết à !!! "
Lúc này, Trần Du vén tóc mái lên rồi nhìn quanh xe, cuối cùng dời tầm mắt đến tôi, một tay bắt lấy tay tôi, tay còn lại trực tiếp ấn vào ấn đường của tôi. Nhìn hắn ta như vậy, tôi đoán là vì Liêu Tinh Thiên mới vừa ở trong xe nên hắn ta cảm nhận được âm khí. Sau khi kiểm tra tôi hắn xấu hổ nói "Hiểu lầm thôi, do xe này âm khí quá nặng nên tôi nghĩ cậu là quỷ .... " Liếc nhìn Trần Du rồi lại liếc nhìn gương chiếu hậu, tôi thấy đã cách khá xa tòa nhà Chấn Nguyên, tôi khởi động lại xe rồi kể với Trần Du những gì xảy ra ban nãy.
Sau khi nói xong, tôi lấy chìa khóa do Liêu Tinh Thiên đưa cho tôi cho hắn xem, sau khi xem xong Trần Du nói rằng chìa khóa này không có gì đặc biệt, chỉ là có một linh hồn tà ác rất mạnh. Cuối cùng hắn cũng tin tôi, tôi hỏi hắn nên làm gì tiếp theo. Nếu giao cho Thiên Sư Đường thì kết cục của Liêu Tinh Thiên sẽ giống như con ma kia.
Tôi biết rằng Vạn Thạc Minh không nói cho tôi biết phải làm thế nào, nhưng nếu chúng tôi tự hành động thì lại không phải là đối thủ của họ. Tôi vội gạt ý nghĩ đó đi. Bây giờ tôi chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy, bởi vì Liêu Tinh Thiên đã nói miễn là tôi giữ được chìa khóa thì có thể cứu được cô ta, còn làm sao thì tôi chưa biết, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Khi tôi trở lại cửa hàng thì trời đã sáng, chú Công đang nằm dài trên ghế xem tạp chí đồ lót. Nghe tiếng bước chân, ông ta đứng dậy mỉm cười và nói với chúng tôi "Đến đây! Chưa ăn sáng đúng không, tôi đã mua cho các cậu rồi! " Nhìn chú Công xong tôi và Trần Du lại liếc nhìn nhau, cảm thấy thật rùng mình. Nhưng mặc kệ, chúng tôi đã quá đói sau khi lăn lộn đêm qua.
"Chú Công, nếu có gì thì chú cứ nói đi, mỗi khi chú cười là tôi cảm thấy sắp có chuyện gì đó chuẩn bị xảy ra" Nhưng chú Công chỉ cười nói và bảo bọn tôi hãy ăn no rồi đi nghỉ ngơi. Sau khi ăn xong chú Công bảo sẽ nói chuyện với chúng tôi sau khi chúng tôi ngủ dậy, tôi cũng không khách sáo đi thẳng lên lầu đánh giấc, bọn tôi ngã xuống xường và ngủ như chết ... thật là quá mệt mỏi.
Ngủ được một giấc thì tôi cảm thấy có ai đó đang gọi mình, là một giọng nữ quen thuộc "Xuyên, Xuyênnn ...... " Tôi mở to mắt một cách ngu ngốc thì thấy mình không còn ở trong phòng mà là ở bên ngoài, trời thì đã tối. Tôi nhận ra đây là một giấc mơ và nó rất kì lạ, rõ ràng là đang mơ nhưng lại rất chân thực. Tôi đã đọc được chuyện này trong Liệt quỷ ký, đây được gọi là giấc mơ thanh minh, khi còn học trung học tôi đã được nghe các bạn cùng lớp nói đến, tuy nhiên thì nó không giống như trong Liệt quỷ ký nhắc đến.
Theo ghi chép trong Liệt quỷ ký thì sự xuất hiện của giấc mơ này chịu sự chi phối từ bên ngoài. Tôi vẫn nghe thấy giọng nói ấy, nhưng vì biết đây là một giấc mơ nên tôi chẳng lo lắng. Trong sương mù, tôi đi theo nơi phát ra giọng nói, khoảng nửa giờ sau thì xuất hiện một ngôi nhà nhỏ. Hình dáng ngôi nhà rất kì lạ, một ngôi nhà bằng gỗ, có hình tam giác, sau khi tôi đến gần thì có 1 giọng nữ đang khóc gọi "Chung Xuyên ....... Chun..g...g Xuyênn..n "
Giọng nói ấy rất quen, tôi thấy cánh cửa của ngôi nhà được khóa lại bằng một chiếc ổ khóa, nhìn kỹ thì thấy hình dạng lỗ khóa rất quen, đột nhiên tôi nhớ lại chiếc chìa khóa mà Liêu Tinh Thiên đưa cho mình. Tôi nhanh chóng lấy nó ra, nhét chìa khóa vào thì thực sự ổ khóa đã được mở. Không đợi tôi đẩy vào thì cánh cửa gỗ đã tự động được mở ra từ bên trong. Ánh sáng bên trong khiến tôi vô thức nheo mắt lại, bên trong rất sáng và bày trí thì không hề phù hợp với căn nhà. Bởi vì bên trong các phòng đều được thiết kế như một phòng khách sạn 5 sao, rất hiện đại.
Trong phòng tôi thấy một người phụ nữ trần truồng đang bị trói vào giường, đó không ai khác chính là Liêu Tinh Thiên. Những người ở giường bên cạnh thì trông rất nhợt nhạt, có những người lớn tuổi bụng to bất thường, trên trán họ có một vệt khí đen. Tôi muốn nhìn thật kỹ thì bên tai vang lên tiếng rống của Trần Du, sau đó là cảm giác có người chạm vào mặt tôi. Cảnh tượng trước mắt trở nên mờ ảo, tôi cố gắng để không thức dậy nhưng hoàn toàn vô dụng vì Trần Du đang vả vào mặt tôi. Tôi hoàn toàn tỉnh dậy, tôi bực tức nhìn Trần Du, nếu hắn ta không đánh thức tôi thì tôi đã có thể tìm được manh mối qua giấc mơ đấy.
Trần Du ghé mặt vào tôi, nhìn tôi giận dữ. Nhìn hắn tôi hơi ngạc nhiên, có phải hắn uống nhầm thuốc súng không? Với khuôn mặt đen xì đó hắn nói "Con mẹ nó, cậu vẫn còn ngủ được à? Đồ xui xẻo này !!!! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK