......
Trường hợp đầu tiên xảy ra vào một tuần trước, cảnh sát hình sự của Tần An đã nhận được một báo cáo. Nguồn cung cấp thông tin là một khách sạn năm sao ở thành phố Tần An. Một vị khách đã đăng kí lưu trú 1 phòng tại khách sạn này trong ba ngày. Nhưng khi đến hạn, không có ai đến báo trả phòng cả. Nhân viên khách sạn đã liên lạc với khách trước, nhưng không được. Vì vậy, họ đã trực tiếp đến phòng để kiểm tra tình hình.
Sau khi mở phòng, mùi hôi tanh của máu bất ngờ xộc lên mũi. Người bảo vệ và nhân viên kiểm tra phòng sợ hãi không dám vào nên đã liên lạc với quản lý khách sạn. Người quản lý của bộ phận vệ sinh gọi bộ phận an ninh đến ngay lập tức. Khi bước vào phòng, nhân viên khách sạn phát hiện ra có vết máu trên giường. Mấy chiếc cốc thủy tinh trắng ban đầu đã bị nhuộm thành màu máu, nhưng điều kì lạ là sau khi nhân viên kiểm tra khắp căn phòng, ngoài vết máu ra thì họ không tìm thấy thêm được gì, kể cả thi thể.
Ngoại trừ những tờ giấy thấm máu và áo ngủ, không hề có dấu vết của xác chết. Sau vài chục phút nỗ lực tìm kiếm bất thành, họ càng cảm thấy hoang mang. Bởi vì quần áo khoác của khách, tài liệu cá nhân, đồ đạc của người đó bao gồm cả hành lý và thậm chí là đồ lót đều ở đây.
Khách sạn không tìm thêm được bất kỳ manh mối nào nữa nên họ đã báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, hiện trường đã bị phong tỏa ngay lập tức và video giám sát khách sạn được thu lại 1 cách nhanh nhất.
Video giám sát này là rất đầy đủ. Quan sát kĩ video, họ thấy lần cuối vị khách xuất hiện trong khách sạn này là vào ngày thứ 2 sau khi thuê phòng, người này bước vào phòng và không trở ra từ lúc đó đến giờ. Tất nhiên cũng không thấy có bất kì ai vào theo cô ta. Căn phòng này nằm trên tầng 18, nhảy qua cửa sổ là điều không thể. Điều này có nghĩa là vị khách ở căn phòng này đã biến mất vào không khí.
Cảnh sát lấy đi những tờ giấy thấm máu để kiểm tra tóc và DNA của vị khách tìm thấy trong hiện trường. Có thể xác định rằng máu trên giường là của khách. Theo lượng máu chảy ra, vị khách này có lẽ không còn khả năng sống sót. Tuy nhiên, vấn đề nan giải trước mắt là cái xác đã đi đâu? Cảnh sát đã dựa trên các khía cạnh khác nhau của camera giám sát và điều tra tại chỗ. Chỉ có thể xác định một điều rằng cái xác không thể rời khỏi phòng.
Kể từ đó bên phía cảnh sát đã đưa ra 1 phỏng đoán táo bạo. Đó là, cái xác có thể đã bị chặt ra thành nhiều phần tại hiện trường. Nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn, liệu ai là kẻ giết người? Theo giám sát, không ai vào phòng trong khoảng thời gian này. Và làm để làm một người biến mất trong không khí thì hoàn toàn là phi lý. Vậy nên phỏng đoán này đã bị bác bỏ ngay vì không đủ bằng chứng, và vấn đề này được coi là một vụ án chưa có giải pháp.
Tiếp sau vụ này, thành phố Tần An tiếp tục có những trường hợp giống như ở khách sạn liên tiếp xảy ra. Các nạn nhân đều biến mất trong không khí, tại hiện trường chỉ để lại một vũng máu. Lần lượt từng người một đến đưa tin, hiện trường khác nhau nhưng đều thuộc vào loại án giết người. Trong vòng ba ngày, đã có sáu người chết liên tục và thủ pháp giết người cũng gần giống nhau.
Cảnh sát bắt đầu điều tra danh tính nạn nhân. Tuy nhiên sau nhiều cuộc điều tra cũng không thu lại được gì, những nạn nhân này, ngoại trừ đều là nữ ra thì đều không phát hiện có mối quan hệ xã hội hay khía cạnh nào khác liên quan đến nhau cả.
Nhưng Giám đốc Lưu, thân là một người lãnh đạo lâu năm, cũng nhận thấy có gì đó không ổn. Ông ta chưa bao giờ tiếp xúc với những trường hợp kì lạ như này, các cách gây án đều giống nhau và chưa tìm ra hung thủ thì chắn chắn sẽ tiếp tục có thêm người chết.
Một chuỗi thảm án kì lạ như vậy nếu để lâu e rằng hậu quả sẽ khó lường, vậy nên giám đốc Lưu nghĩ ngay đến chú Công, rồi lập tức chuyển thông tin của những người này sang cho ông ấy.
Ngay sáng ngày hôm sau, chú Công nói với Giám đốc Lưu rằng các nạn nhân này nhìn qua thì không có điểm tương đồng nhưng thực tế lại khác. Theo quan sát của chú Công, thì sáu nạn nhân này đều thuộc mệnh Mộc, và tướng mạng đều là mạng sinh. Vậy nên theo suy đoán của ông, bọn họ có thể đã bị giết và phục vụ cho mục đích nuôi cổ trùng của một kẻ nào đó.
Mệnh Mộc là đại diện cho Sinh. Người mang mệnh này sẽ có 1 cuộc sống bất tận, lâu dài và người mang mệnh Mộc là vô cùng hiếm. Mệnh này trước đây chỉ chiếm một phần tương đối nhỏ, nhưng khi ở trong một thành phố lớn như Tần An, cơ hội tìm được những người này sẽ trở nên nhiều hơn.
Tuy nhiên, đối với một số người có những suy tính tà ác thì những người mang mệnh này chính là con cừu béo. Bởi vì dù là nuôi quỷ, hay nuôi cổ trùng thì họ sẽ luôn có những phương pháp có thể coi là đường tắt giúp những thứ họ nuôi tăng sức mạnh nhanh chóng. Một trong những cách đó là nuốt chửng mạng sống của những người phụ nữ mệnh Mộc này, như thế, các quỷ linh và cổ trùng đều có thể được tinh luyện. Khi đó, những con cổ trùng có thể phát triển 1 cách nhanh chóng.
Nhưng kỹ thuật này từ lâu đã được coi là một cấm thuật. Bây giờ, người nuôi ma và cổ sư hầu như là không còn sử dụng nữa. Giám đốc Lưu đương nhiên là nghe không hiểu. Ông ta liền hỏi chú Công liệu ông có thể giúp được gì không. Điều làm Giám đốc Lưu ngạc nhiên là chú Công đã đồng ý cho ông giúp trong giây lát.
Chú Công trực tiếp liệt kê một bảng danh sách, bên trên là một số ngày tháng năm sinh. Chú ấy yêu cầu cục trưởng Lưu trực tiếp tìm người dựa trên những ngày tháng năm sinh này. Nếu tìm được những cô gái trùng với những ngày sinh đó thì hãy theo dõi kĩ càng.
Giám đốc Lưu nghe theo lời chú Công, lập tức mở cuộc điều tra, ngay sau đó tìm thấy hơn mười người phù hợp với điều kiện được tìm thấy ở thành phố. Cảnh sát được điều động theo dõi những người này. Đúng như dự đoán, ngay ngày thứ hai của cuộc điều tra, trong quá trình quan sát các đối tượng, họ phát hiện ra rằng những người bị theo dõi đã chết một cách kỳ lạ sau khi tiếp xúc với một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi.
Giám đốc Lưu đã cho người xem lại video giám sát một lần nữa, và hóa ra tất cả 10 người phụ nữ đều đã tiếp xúc qua với một đứa trẻ trước khi họ trở thành nạn nhân, nhưng thời gian liên lạc giữa những nạn nhân này và đứa trẻ đó thì khác nhau. Một số chỉ đi ngang qua, còn một số thì nói chuyện trong vài giây.
Tuy nhiên, thông tin này được coi là một bước đột phá lớn, không khó để tìm người và bắt người. Giám đốc Lưu đã gọi cho lực lượng chức năng, và sau đó ngay lập tức họ bắt được đứa trẻ đó lúc nó đang ăn sáng trong phòng của 1 căn nhà ở thành phố Tần An. Căn phòng này thực sự rất kỳ lạ, nó chứa đầy chai và lon rỗng và theo lời của chủ nhân căn nhà thì có một người khác ở cùng với đứa trẻ này, là một ông già.
Vì Giám đốc Lưu sợ rằng sẽ có gì bất ngờ xảy ra, nên ông ta đã bắt thằng bé đi trước. Sau khi đứa trẻ này bị đem tới đồn cảnh sát, họ không thể dò hỏi được bất kỳ điều gì. Đứa bé này luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối. Đây là một sự xấu hổ lớn đối với Giám đốc Lưu. Ông ta không có cách nào khác, cứng mềm đều không được.
Mọi việc đã xảy ra vào lúc Trần Du và tôi bị bắt cóc. Chú Công đã đến gặp Giám đốc Lưu và Giám đốc Lưu đương nhiên rất vui lòng nhận sự giúp đỡ. Ông ta hỏi chú Công có cách nào không. Chú ấy thực sự đã nói với Giám đốc Lưu một cách. Chú trực tiếp đưa ra một mặt dây chuyền và yêu cầu Giám đốc Lưu mang nó đeo vào người đứa trẻ, có thể sẽ rất nhanh sau đó thì ông già sẽ xuất hiện.
Giám đốc Lưu nhận lấy sợi dây chuyền mà chú Công đưa, cảm thấy nghi ngờ về nó. Nếu không phải đây là lời chú Công nói thì sợ rằng Giám đốc Lưu đã nghĩ rằng đó là một trò đùa. Giám đốc Lưu cũng không còn phương án nào khả quan hơn đành nhắm mắt làm đại. Và thật ngạc nhiên là sau khi mặt dây chuyền ở trong người đứa trẻ thì nó lập tức biến mất. Lúc này, đứa bé trông rất đau đớn, cuộn tròn người lại. Nhưng dù vậy nó cũng không kêu la, chỉ hiện lên nét thống khổ đến cùng cực trên khuôn mặt.
Giám đốc Lưu cũng có chút lo lắng, bởi vì sau tất cả, đứa trẻ này chỉ là một nghi phạm. Không phải là một tù nhân thực sự. Trong trường hợp nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra, e là sẽ gây thêm rắc rối.
Nhưng khi Giám đốc Lưu gọi điện thoại cho chú Công, chú ấy yêu cầu Giám đốc Lưu giữ cậu bé trong phòng một mình, và chú sẽ đến gặp lão già cùng nhà của cậu bé trong đêm đó.
Sau khi nghe những lời này, giám đốc Lưu đã có thể buông bỏ được mối lo của mình. Đến tối cùng ngày, Giám đốc Lưu đặc biệt ở lại. Tuy nhiên, không hề giống như những gì chú Công nói là sẽ có người đến gặp. Ngược lại, ông ta nhận được một cuộc gọi. Nhưng đây không phải là những gì Giám đốc Lưu tưởng tượng. Là một người đàn ông.
Người đàn ông gọi và để lại cho Giám đốc Lưu một lời đe dọa, yêu cầu thả đứa trẻ đi. Hắn ta nói không muốn trở thành kẻ thù của Giám đốc Lưu. Nếu Giám đốc Lưu không hợp tác, thì đừng trách hắn ta thô lỗ. Giám đốc Lưu là ai chứ, làm sao có thể bị đe dọa dễ dàng như vậy được. Và ông ta nghĩ đó chỉ là một lời khuyên không mấy hữu dụng.
Giám đốc Lưu trực tiếp nói với người đó qua điện thoại rằng nếu hắn ta không xuất hiện, thì ông ấy sẽ không bao giờ buông tay. Bên kia không giải thích gì nhiều, chỉ nói với Giám đốc Lưu, nếu đứa trẻ đó gặp chuyện gì bất trắc, người đó sẽ khiến cả Tần An không ai được yên ổn. Nhưng nếu Giám đốc Lưu quyết định để đứa trẻ đó đi, hắn hứa với Giám đốc Lưu rằng họ sẽ rời thành phố Tần An, sẽ không có thương vong không cần thiết.
Nếu đổi lại là một người khác, rất có thể thỏa hiệp vì những thành tựu về chính trị hoặc sự an toàn của bản thân. Nhưng Giám đốc Lưu không phải là người như vậy. Ông từng bước tiến lên vị trí hiện tại của mình, chủ yếu dựa vào sự công bằng, chính trực đáng ngưỡng mộ.
Giám đốc Lưu ngay lập tức cho người đang ở đầu dây bên kia một lựa chọn, đó là hắn ta phải đến đây trước, và vì đứa trẻ này thuộc trẻ vị thành niên, nên ông ấy chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho nó.