Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Tôi mỉm cười với chú Công, rồi thì thầm vào tai ông ấy. Sau khi chú ấy nghe liền nhìn tôi trầm ngâm một lúc, sau đó nói với tôi một câu "Sao cậu lại quan tâm tới những điều này ? "
"Cháu chỉ muốn hỏi. Vì việc này cháu không thể quyết định được. Việc nuôi quỷ ở đây có thể cướp đi mạng sống của cháu." Tôi đáp.
Chú Công gật đầu "Đừng lo lắng điều đấy, ta sẽ trừ tà ở đây trong hai hoặc hơn hai ngày nữa. Cương thi hay thứ gì đó tương tự vậy cũng sẽ không dám tới đâu"
Tôi gật đầu. Chú Công đi theo tôi, nói sau khi nhận được tiền, nội trong hai ngày chúng ta sẽ rời đi.
"Vậy còn mạng sống của người dân ngôi làng này thì sao?" Bởi vì chúng tôi vừa giải cứu người dân ở làng Dương Câu. Nếu lần này tôi không cứu những người ở đây, tôi sẽ cảm thấy có lỗi. Cái chết của Lý Linh San sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu đã sử dụng làng Dương Câu thành vật hiến tế, chúng ta có thể rời đi từ lâu rồi. Tại sao phải đợi đến hôm nay.
Chú Công nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi khẽ mỉm cười với tôi "Cậu nghĩ xem, liệu cậu có cách nào tốt hơn không? "
Mặc dù chú Công là một đạo sĩ dỏm , nhưng không hiểu sao tôi vẫn nghĩ rằng chú ấy là người thực sự có tài, chú ấy chỉ giả bộ vụng về mà thôi. Ví dụ như bây giờ, ông ấy đang khiến cho tôi có cảm giác đấy. Chú Công lại tiếp tục "Vậy cậu và Trần Du có thể suy nghĩ tới ngày mai rồi đưa ra quyết định. Dù sao ta vẫn còn hai ngày ở đây. "
"Chú có đồng ý để chúng tôi giúp đỡ không?" Tôi nhìn chú Công và dường như chú ấy muốn chúng tôi ở lại và giúp đỡ ngay từ đầu. Thành thật mà nói, lần này tôi đến làng Dương Câu, nó đã tạo ra một sự thay đổi lớn trong cách nhìn của tôi về chú Công. Thực tế, ông ấy không phải là người như tôi nghĩ. Đôi khi ông ấy rất coi trọng luân lý. Tôi chỉ nhủ thầm với mình trong đầu, nhưng nghĩ lại những lời nói của chú Công vẫn tôi câm nín. Tôi vẫn là nghĩ sai về ông ấy đi. Chú Công vẫn là chú Công thôi.
"Cậu có thể tới đây vào xem có thể giúp gì cho ta đi. Ta đang xem thử mấy thứ này, nếu nó ổn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Lúc này, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên khuôn mặt tròn của chú Công. A, đây mới phù hợp với phong thái của ông ta. Tôi gật đầu. Chú Công bảo tôi cứ làm việc của mình, nếu làm được gì có ích cho mọi người thì càng tốt. Nếu không thể làm được thì hãy quên nó đi. Đây là cái gọi là số phận. Nó đã được định đoạt cho người dân trong ngôi làng này.
Tôi đồng ý với ông ấy. Thật ra, chú Công không hề có ý đó, và tôi biết rất rõ. Tôi sẽ không vội vã làm càn như lúc đầu.
Tôi mặc chú Công tiếp tục bận rộn ở đây, rồi quay trở về phòng. Sau khi về phòng, mặc dù tôi nằm trên giường nhưng cứ thao thức cả đêm. Cho đến sáng hôm sau, Trần Du tỉnh dậy. Tôi nói ngắn gọn về chuỵên hôm qua với Trần Du.
Sau khi Trần Du nghe tôi kể, anh ấy hỏi "Thật sao? "
Nhìn vào biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của Trần Du, tôi khẳng định điều mình nói "Tất nhiên đó là sự thật. Tại sao cậu lại phấn khích như vậy ? "
Trần Du liếc nhìn tôi và nói "Tất nhiên là rất phấn khích. Không phải quá rõ ràng hay sao, chắc chắn có báu vật dưới đó.. "
Nghe Trần Du, tôi vô thức đặt tay lên trán hắn ta rồi bảo "Báu vật? Cậu không bị ấm đầu đấy chứ?".
Trần Du gật đầu với tôi "Tất nhiên là tôi không ấm đầu. Nếu tôi đoán đúng, phải có một báu vật. Đây là một báu vật của những người nuôi quỷ. Cậu nghĩ mà xem, ngay cả khi xác chết bên dưới bị luyện thành quỷ hay trở nên hôi thối như cương thi thì cũng không thể đến mức xung quanh không mọc nổi cỏ."
Khi tôi nghe Trần Du nói rằng đó là một báu vật, tôi thực sự có chút không tán thành. Hai con chuột kia không phải là ngu, và Khưu Thục Tĩnh cũng vậy. Nếu có kho báu ở trong đó, sao 2 con chuột đó không thể cảm nhận được. Mà nếu 2 con chuột không cảm nhận được, không có lý do gì mà Khưu Thục Tĩnh cũng không cảm nhận được nó. Thần núi năm xưa - Lý Linh San, giờ đã là một hồn ma hàng nghìn năm tuổi. Liệu cô ấy có thể không biết một báu vật như vậy trong lãnh thổ của mình không. Mặc dù tôi không đồng tình, nhưng có vẻ Trần Du đã có được một tấm vé chiến thắng trong tay.
Ngay sau đó, hắn kéo tôi rất hào hứng và bước ra ngoài, nói "Này, chúng ta hãy đi xem đi. Có vẻ như vụ thu hoạch lần này thực sự không nhỏ."
Tôi không nói nhiều, sự thật là khoản này lớn hơn là tôi nghĩ. Trần Du đi phía trước m, và tôi đi theo sau. Vì mọi thứ quá quen thuộc, nên không mất nhiều thời gian để đến nơi hai con chuột dựng đền thờ. Nhưng sau khi đến gần, cảnh tượng trước mặt tôi thực sự làm tôi sợ hãi. Tôi thấy tại nơi ngôi mộ được đặt, trong vòng vài trăm mét, nó thực sự không có một sự sống nào dù chỉ là một ngọn cỏ. Mặt đất quanh đó đã biến thành bãi bùn đen đỏ.
Đường đi lầy lội bùn đất, bàn chân tôi đã lún vào một nửa.
"Chung Xuyên, cậu mở mắt âm dương ra xem. Nếu không có báu vật ở đó thì đã có ma rồi." Lúc này, Trần Du trở nên rất phấn khích. Trần Du vén tóc mái của mình lên, lộ ra đôi mắt màu xám. Nghe hắn, tôi cũng nhanh chóng mở mắt âm dương của mình, rồi nhìn vào đống bùn lầy, ở đấy thỉnh thoảng lại xuất hiện một chút sát khí.
Sát khí này có lẽ xuất phát từ ngôi mộ đó. Sau khi thấy biểu hiện của tôi, Trần Du nói với tôi "Chắc chắn nó giống như những gì tôi đang nghĩ. Chúng ta qua đó xem đi."
Tôi liếc nhìn Trần Du, rồi gật đầu nói "Sẽ không có gì nguy hiểm chứ..? "
"Chúng ta không đào cái mộ ấy lên thì không có nguy hiểm." Nói rồi, hắn ra bước đến phía ngôi mộ. Nhưng đi được gần mười mét, bùn lầy bắt đầu trở nên lầy lội hơn. Càng ngày chân tôi càng lún sâu xuống. Đi được thêm gần chục mét nữa, bùn đã lún tới mắt cá chân "Trần Du, ta dừng lại đi. Nếu tiếp tục như thế này, chốc nữa ta không tới được mộ, cũng không thể quay về được đâu."
Tôi lo lắng nói với Trần Du đang đi phía trước. Bởi vì bây giờ tôi đang đi bộ, nên tôi rõ ràng cảm thấy có một lực hút trong bùn hút chặt chân tôi xuống, mỗi bước đi đều trở nên rất nặng nề. Hễ chỉ cần đứng yên một chỗ, bùn lầy sẽ hút chân tôi lún rất sâu.
Trần Du cũng bắt đầu cảm thấy sự kỳ lạ vào lúc này. Sau khi nghe tôi nói, hắn ta gật đầu, nói với tôi "Được rồi, tìm chỗ khác an toàn hơn rồi thử nghĩ cách khác xem.. "
Nói rồi, chúng tôi lui về một chỗ an toàn hơn. Xong xuôi, tôi nói với Trần Du "Tôi nghĩ ta nên gọi người của Thiên Sư Đường tới đây. Điều này rõ ràng là hai chúng ta không thể xử lý được. "
Trần Du nhìn thẳng vào ngôi mộ, sau đó nói với tôi "Phải có một báu vật dưới ngôi mộ đó. Nếu cậu để người của Thiên Sư Đường đến, chúng ta sẽ chả thu được gì cả."
Nhìn vào biểu hiện hám tài của Trần Du, tôi nói với một nụ cười cay đắng "Từ khi nào mà cậu trở này một kẻ hám tiền như vậy? Cậu phải biết rằng một người còn sống có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng người đã chết thì có ôm kho báu cũng chẳng làm được gì."
"Tôi hiểu, nhưng cậu biết những chuyện này không phải là đơn giản. Nếu chúng ta có cách để đi qua bùn lầy, sau đó đối phó với "thây ma" bên trong, thì báu vật bên trong là của chúng ta. Đó là một báu vật, báu vật đó. Nếu nó rơi vào tay người khác thì thật là lãng phí!"
Trần Du nói với tôi một cách đầy miễn cưỡng. Tôi mỉm cười yếu ớt "Cậu có làm được chuyện này không? Nếu cậu làm được, cậu cứ làm. Báu vật bên trong, tôi không giành với cậu. "
Sau khi nghe tôi nói vậy, khuôn mặt Trần Du trở nên nhăn nhó. Hắn nói với tôi một cách cay đắng "Nếu tôi có giải pháp, việc gì tôi phải đứng đây với cậu cơ chứ.."
"Nếu chúng ta không thể giải quyết chuyện này, ta chỉ có thể đến Thiên Sư Đường. Chuyện này càng kéo dài, tôi sợ rằng Lý Thúy Phân dưới mộ sẽ trở nên khó đối phó hơn. "
Tôi nói với Trần Du. Hắn ta gật đầu "Còn có cách khác."
Trông Trần Du vẫn không có vẻ gì là bỏ cuộc. Tôi nhìn Trần Du, hỏi còn có cách nào khác? Hắn ta gật đầu bảo "Đi tìm chú Công. Nếu chú ấy không thể giúp được thì hẵng kiếm người ở Thiên Sư Đường."
Nghe lời của Trần Du, tôi thậm chí giật nảy mình "Tìm chú Công. Cậu muốn tự tạo rắc rối cho chúng ta à? "
"Chú Công là kẻ dối trá, nhưng đừng quên rằng ông ta và sư phụ của tôi là huynh đệ. Có lẽ ngoài sư phụ của tôi chú ấy còn có những huynh đệ tốt khác. Nếu có, chúng ta không cần phiền tới Thiên Sư Đường, tự mình lấy báu vật, được không?"
Trần Du nói điều này, tôi đã tự nghĩ rằng suy nghĩ ảo tưởng của mình thật là hay đi. Mặc dù bản thân chú Công là một Lam đạo đi chăng nữa nhưng chắc chắn ông ta biết rất nhiều người thực sự có tài. Tên dược sư và cái Dược đường của hắn là một ví dụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK