.....
Trần Du lập tức đi tới trước mặt tôi, đầu tiên anh ta nhìn tôi một cái. Sau đó liếc nhìn bức ảnh trên tường lần nữa. Lúc này, tôi rõ ràng cảm thấy trong tay của mình có một con sâu không ngừng ngọ nguậy bò nhanh lên phần cánh tay. Nó đang nhắm thẳng đến ngực tôi mà bò tới. Tôi không thể đứng yên thế được, liền huy động lượng khí tức trong cơ thể với ý định phong bế cánh tay lại, nhưng tốc độ di chuyển của con trùng này quá nhanh.
Không còn thời gian để tôi tiếp tục vận khí nữa rồi. Lúc này đột nhiên có một cơn nhói lên ở tim. Tôi đau đớn ôm lấy ngực, tuy rất khó chịu nhưng cơn đau này không kéo dài. Những sự việc này xảy ra gần như ngay lập tức, cơn đau dữ dội đến nhanh, qua cũng mau.
Chỉ khoảng sau hơn mười giây, toàn bộ người tôi trở lại như bình thường. Và lúc này, Trần Du đang nhìn vào những bức ảnh nhỏ trên tường. Một vài bức ảnh đã hoàn toàn rách nát.
Con bọ vừa chui vào cơ thể tôi xuất hiện từ những bức ảnh đó. Tôi thấy Trần Du đang tự cắt ngón tay với một con dao nhỏ và bắt đầu kết ấn. Sau một lúc, một làn khói trắng bốc ra từ những bức ảnh cùng với một mùi tảnh tưởi và kèm theo một tiếng hét lớn. Ngay lập tức sau đó, những người trong ảnh dường như bị tan chảy, lớp ép sơn dầu trên đó từ từ rơi xuống. Sau đó, tất cả các bức phim trực tiếp biến mất, những ô vuông nhỏ bắt đầu hiện ra. Bên trong mỗi ô vuông đều là những con sâu thối.
Mọi chuyện diễn ra như trong mơ vậy. Sau khi nhìn lại mấy con cổ trùng đó một lượt, Trần Du quay đầu lại và đi thẳng về phía tôi. Anh ấy lo lắng nói "Thế nào. Phong bế được không?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi nhìn Trần Du. Tôi nghĩ mình không nên giấu giếm thì hơn.
Tôi thành thật kể lại tình huống khi nãy cho Trần Du, sau đó hỏi anh ta "Làm sao cậu biết những bên trong những bức ảnh đó là ổ của cổ trùng?"
Trần Du không nói gì, bước thẳng đến tủ quần áo đang đóng và mở ra. Nhìn qua thì thấy tủ này có 1 chuỗi nhiều ô vuông nhỏ như cái lưới. Còn có một đường ống dẫn phía sau mỗi ô vuông, thông đến bức tường nơi những con sâu vừa bay ra và ngụy trang bằng những bức ảnh. Tôi lại gần xem thì thấy trong mấy ô vuông đó toàn là xác của động vật nhỏ và côn trùng chết. Chắc hẳn là chúng đã phải trải qua một trận chiến khốc liệt trước đó, và con còn sống chắc hẳn đã bò qua đường ống đến sau những bức ảnh.
"Đây là luyện cổ trùng. Chuyển sinh cổ.." Trần Du lắp bắp, sắc mặt lúc này khá tệ.
Sau khi nghe ba từ chuyển sinh cổ, tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh. Đúng rồi, nhìn vào "hiện trường" trong mấy cái ô vuông đó thì rõ ràng là trùng khớp với cách thức tạo vạn cổ của giai đoạn chuyển sinh cổ.
Cái gọi là chuyển sinh cổ, hay luyện trùng vạn cổ có nghĩa là dùng một vạn cổ trùng nhốt lại một chỗ, cho chúng diệt lẫn nhau, con cổ trùng cuối cùng sống sót chính là Vạn cổ trùng. Các điều kiện trong quá trình chuyển sinh cổ là vô cùng khắc nghiệt. Đầu tiên, phải có một vạn con cổ trùng chiến đấu với nhau để chọn ra 100 con cổ trùng mới. 100 con cổ trung đó là cổ trùng chuyển sinh từ cổ trùng ban đầu, sức mạnh sẽ tăng lên không ít. Sau khi những con cổ trùng chuyển sinh lần 1, thì điều đầu tiên là cần phải thông qua một lần chuyển sinh nữa. Quá trình chuyển sinh lần thứ 2 này vô cùng đẫm máu. Cổ trùng cần tìm cơ thể người tương ứng để ký sinh.
Sau đó, nó sẽ nuốt chửng cơ thể của người đó phục vụ cho việc tái sinh lần tiếp theo. Sự chuyển sinh này cực kỳ mạo hiểm. Nếu không thuận lợi, nó sẽ chết khi nuốt chửng cơ thể con người.
Sau khi thành công, khả năng cao là sức mạnh của con cổ trùng sẽ phát triển mạnh lên gấp nhiều lần. Sau đó, con cổ trùng sẽ tiếp tục tìm kiếm cơ thể khác để chuyển sinh. Cứ lặp lại như vậy. Mãi cho đến khi 100 con cổ trùng này chỉ còn lại một con. Con cổ trùng cuối cùng này chính là chuyển sinh cổ. Nghe nói một khi vạn cổ được luyện thành, có thể dẫn linh hồn của người chết nhập vào vạn cổ, do đó có thể khiến cho người chết sống lại.
"Thế cái trong cơ thể tôi hiện giờ..." Tôi nuốt nước bọt, bây giờ rõ ràng tôi đã nhận ra được tính nghiêm trọng của con cổ trùng quái đản này. Tôi sốt ruột hỏi Trần Du cách giải quyết.
"Cậu chỉ có thể quay lại tìm Hoàng Tử để tìm cách ..." Trần Du nói với tôi bằng một khuôn mặt chán nản.
"Chà, hãy giải quyết nhanh vấn đề ở đây ..." Mặc dù tôi đã rất hoảng loạn, nhưng tại thời điểm này, tôi biết rõ hơn ai hết. Có hoang mang bây giờ vũng chẳng giúp được gì.
Trần Du hỏi tôi "Cậu không cảm thấy cơ thể có gì khó chịu sao?..."
Tôi khẽ mỉm cười, đột nhiên muốn giả vờ bình tĩnh. Lưu Kiến Minh nhanh chóng yêu cầu Tiểu Phương thu thập xác chết của những con bọ ở đây lại để mang về.
Sau khi lục soát một hồi nữa không thấy có gì đặc biệt thì chúng tôi quyết định quay về. Tôi nghĩ đây nhất định là hang ổ của bọn cổ sư, là cái ông già mà Lưu Kiến Minh đã nói. Hôm nay coi như tôi xui xẻo vậy.
Lúc này thì Trần Du như có phát hiện điều gì đó, anh ta muốn giám đốc Lưu yêu cầu tất cả những nhân chứng ở đây đến đồn cảnh sát một chuyến.
Giám đốc Lưu rõ ràng không hiểu ý của Trần Du, nhìn anh ta khó hiểu. Trần Du lại gần nói nhỏ với giám đốc Lưu là thuật Chuyển sinh cổ này muốn thực hiện thì người thi triển thuật pháp phải có mặt tại hiện trường, điều này có nghĩa là tên Cổ sư đó đã ở đây. Chẳng qua là hắn đã dùng phương pháp gì đó đặc biệt để che giấu sự thân phận của mình. Nói không chừng hắn đã dùng thuật dịch dung hoặc hóa trang để trộn lẫn vào những người dân có mặt ở đây hồi nãy.
Lưu Kiến Minh sau khi nghe xong, phản ứng rõ ràng có chút không tin.
Trần Du lại phải thuyết phục ông ta thêm lần nữa "Giám đốc Lưu, chẳng lẽ ông đã quên trước đó hắn đã trực tiếp biến thành rất nhiều bọ cạp đen, rồi biến mất ngay trước mặt ông sao? Trên đời này không có gì gọi là không thể, ông hiểu chứ?"
Sau khi nghe Trần Du nói vậy, Lưu Kiến Minh tỏ ra hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi cũng ngay lập tức ra lệnh cho Tiểu Phương mời bọn họ đi cùng. Sau khi phân công xong công việc cho tiểu Phương, Lưu Kiến Minh hỏi tôi với ánh mắt lo lắng xem tình hình của tôi như thế nào. Ông ấy còn đặc biệt hỏi xem tôi có đau đớn gì và có cần thiết phải đến bệnh viện hay không.
Lưu Kiến Minh biết rất rõ, nếu lúc đấy tôi không đưa tay ngăn lại thì người nhiễm cổ trùng là ông ta chứ không phải tôi. Có lẽ bây giờ cảm thấy có chút áy náy. Tôi liên tục xua tay, nói rằng hiện giờ tôi đang trúng là cổ độc, sợ đến bệnh viện cũng chẳng giải quyết được gì, nên tôi muốn đi tìm Hoàng Tử. Nói thêm vài câu với giám đốc Lưu rồi chúng tôi ra ngoài. Sau khi ra khỏi căn hầm, Tiểu Phương và giám đốc Lưu liên lạc lại với những cảnh sát ở đây yêu cầu cung cấp thông tin về các nhân chứng. Còn Trần Du thì lái 1 chiếc xe khác chở tôi quay về nhà Lưu Kiến Minh.
Trong xe, Trần Du sợ tôi giấu bệnh, lo lắng hỏi tôi có ổn không.
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta nói "Trừ lúc nó mới chui vào, có hơi đau một chút thì tôi không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào sau đó nữa."
Trần Du khẽ gật đầu, nhìn Trần Du lúc này có vẻ rất lo lắng và hình như đang buồn.
"Thư giãn đi, không sao đâu ...." Tôi vỗ vai an ủi Trần Du.
Trần Du khẽ mỉm cười sau đó nói với tôi "Tiểu tử nhà ngươi nhất định phải sống tốt cho ta!"
Tôi gượng cười, gật gật đầu với Trần Du. Thật ra, tôi cũng biết đến sự nguy hiểm của thuật chuyển sinh cổ. Một khi bị trúng cổ này, trừ khi người hạ cổ trực tiếp giải, nếu không thì kết quả tốt nhất mà tôi nhận được có lẽ là tôi và con chuyển sinh cổ trùng đó sẽ đồng quy vu tận.
Trần Du cũng biết điều này. Bây giờ, niềm hy vọng lớn nhất của chúng tôi chính là Hoàng Tử. Hai chúng tôi sau đó chẳng nói với nhau thêm câu gì. Trần Du lái xe với tốc độ nhanh nhất để về nhà ông Lưu. Đỗ xe trước sân, chúng tôi lập tức chạy lên lầu. Vừa lên đến nơi thì nhìn thấy Hoàng Tử ngồi lặng lẽ bên giường của bà vợ Lưu Kiến Minh, còn bà ta thì vẫn nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt. Tôi thấy có 1 cây đàn hương được đốt trong phòng lúc này. Sau khi ngửi thấy mùi gỗ đàn, ngực tôi bắt đầu co thắt lại. Nó liên tục nhói lên những cơn đau, dường như con sâu đó đang bò qua lại trong lồng ngực tôi.
Có vẻ như việc Hoàng Tử đốt đàn hương sẽ ảnh hưởng đến cổ trùng. Sau khi cảm thấy khó chịu, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng. Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tôi không biết là gỗ đàn hương này có tác dụng hay gây hại gì đối với Chuyển sinh cổ trùng trong cơ thể tôi không, nhưng trước hết tôi không muốn bị đau tim mà chết nên cứ cách xa cho an toàn.
Thấy tôi vội vã ra ngoài với bộ mặt nhăn nhúm, Trần Du cũng theo tôi ra hỏi xem có chuyện gì. Tôi cũng không giấu giếm mà nói hết những suy nghĩ vừa rồi cho Trần Du nghe. Hoàng Tử lúc này cũng trở ra bên cạnh tôi hỏi chúng tôi tại sao lại trở về thì Trần Du đã nhanh nhảu cướp lời của tôi, kể tóm tắt cho Hoàng Tử nghe chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe Trần Du kể, sắc mặt Hoàng Tử ngay lập tức biến đổi, và sau đó nói với chúng tôi "Các cậu có chắc không? Có phải vạn cổ không?"
Nhìn vẻ mặt của Hoàng Tử lúc này, chúng tôi biết chắc chuyện này không phải đơn giản. Trần Du gật đầu lần nữa khẳng định và nói chuyện với Hoàng Tử về những gì anh ta thấy tại hiện trường. Lần này thì khuôn mặt Hoàng Tử trở nên thật sự rồi tệ, cậu ta quay sang hỏi tôi xem chuyện này đã xảy ra được bao lâu rồi.
Tôi ước tính thời gian nói lại cho Hoàng Tử. "Cậu tại sao cậu lại bất cẩn như vậy, hãy đi theo tôi...." cậu ta nói đúng 1 câu rồi kéo tay tôi đi thẳng vào phòng bà Lưu. Tôi đi theo vài bước rồi nói với Hoàng Tử "Mùi gỗ đàn hương ..."
"Đừng nói nhảm, tôi sẽ không làm tổn thương cậu...." Hoàng Tử cau mày nói với tôi. Nghe hoàng tử nói vậy, tôi khẽ gật đầu và đi theo anh ấy vào phòng. Khi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trong phòng, cảm giác nhức nhối trong ngực vừa biến mất lúc nãy, giờ lại trỗi dậy.
Mặc dù cảm giác này không đau đớn lắm, nhưng nó làm tôi khó chịu, và toàn thân nổi da gà không thể kiểm soát từ lòng bàn chân đến đầu, ngứa ngáy thực sự làm tôi phát điên.
Cơ thể tôi bây giờ hơi giống như bị cù vào chân bằng lông chim, nhưng cảm giác này còn khó chịu gấp một vạn lần. Thấy tôi đứng đần người ra ở cửa, Trần Du lo lắng nhìn tôi và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi muốn trả lời lắm nhưng cảm giác khó chịu, gai gai tê tê này khiến tôi không thể nói được lời nào. Hoàng tử lúc này thì đang lục lọi đồ trong túi, cũng chẳng thèm để ý đến biểu tình của tôi.
Một lúc sau, Hoàng Tử cầm một con dao nhỏ và một số chai lọ đi đến chỗ tôi. Mặt tôi lúc này căn bản đã đỏ ửng lên, mồ hôi chảy ra dính nhớp khắp người.
Trần Du hỏi tôi liên tục nhưng không thấy tôi trả lời thì liền quay qua hỏi Hoàng Tử.