Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Sau khi nghe những lời của cảnh sát Phương, Trần Du quay mặt lại và nói với cảnh sát Phương, "Anh không nghi ngờ chúng tôi chứ ..."
Đội trưởng Phương liếc nhìn chúng tôi và nói, "Trần Du, đừng lo lắng. Chúng tôi chỉ đang làm theo quy trình. Xin mời hai người theo tôi!"
"Có cần phải gọi cho Giám đốc Lưu không?" Tôi nhìn đội trưởng Phương và sau đó hỏi anh ta.
Đội trưởng Phương nhìn chúng tôi và nói: "Không, mặc dù tôi tin rằng hai người vô tội, nhưng thủ tục vẫn phải làm. Miễn là hai người có thể đưa ra bằng chứng vắng mặt, thì có thể có bằng chứng ngoại phạm. Tránh các rắc rối trong tương lai."
Thực ra nếu là một người biết nhìn nhận thì sẽ nhận ra ngay đây là trò ném đá giấu tay. Và một người như đại úy Phương chắc chắn cũng đã có nhận định đúng đắn. Không có cách nào tốt hơn, sau khi cảnh sát thu thập hiện trường xong, cảnh sát đưa chúng tôi ra xe! Vừa ra khỏi cửa tôi liền thấy một đám người đi xuống. Người đứng đầu là Sở Ngư. Cô ta đang nhìn chúng tôi, miệng cười tỏ vẻ kiêu ngạo.
Trần Du bị khiêu khích, liền nói với Đại úy Phương, "Đội trưởng Phương, người phụ nữ kia nhất định liên quan đến vụ này mau bắt lấy ả ta ..." Đội trưởng Phương đương nhiên không thể bắt cô ta đc, bởi vì không có bằng chứng.
"Bình tĩnh! Dục tốc bất đạt giờ chưa có đủ bằng chứng, nên chưa thể manh động được." tôi nói với Trần Du.
Trần Du lúc này có lẽ vì đang tức giận nên IQ của hắn như còn dưới cả số 0. Tôi liếc nhìn Sở Ngư, ả ta đang tỏ vẻ kiêu ngạo và khiêu khích, khẽ lắc đầu. Chúng tôi mặc kệ ả, không nói gì nhiều, bước lên xe cảnh sát trở về đồn. Tại đây chúng tôi vẫn phải cung cấp lời khai, tuy nhiên mọi việc này chỉ là quy trình mà thôi. Sau khi nhận được lời khai của chúng tôi, đội trưởng Phương nói rằng với những điều chúng tôi khai, thì chưa đủ để làm bằng chứng ngoại phạm, vì vậy còn cần phải kiểm tra ở bệnh viện nữa mới kết luận được.
Nhưng với tình trạng bây giờ thì chúng tôi vẫn có thể tại ngoại, đúng lúc đó có một viên cảnh sát chạy vào, thì thầm với cảnh sát Phương, nghe xong cảnh sát Phương nhăn mặt nói: "Ông Chung, ông Trần, tôi sợ rằng hai cậu chưa thể đi ..."
Tôi cau mày nhìn đội trưởng Phương và hỏi anh ta có chuyện gì? Đội trưởng Phương không quanh co, nói thẳng với tôi: "Theo như kiểm tra, thì dấu vân tay tại hiện trường là của các cậu. Hơn nữa, ở bệnh viện không ghi được hình ảnh của các cậu ở đó ..."
"Sao lại thế được?" Tôi hỏi đội trưởng Phương. Đội trưởng Phương lúng túng nhìn chúng tôi, rồi nói với chúng tôi rằng anh ta sẽ tạm giam chúng tôi. Trừ khi có thêm bằng chứng để chứng minh rằng cả hai chúng tôi đều có đủ bằng chứng ngoại phạm.
Trần Du sốt ruột nói, "Nếu chúng ta không đi ra ngoài được, tôi sợ rằng sẽ có người tiếp tục chết"
Đội trưởng Phương khẽ gật đầu đồng ý, anh ấy bảo chúng tôi ngồi xuống, đợi anh gọi cho Giám đốc Lưu. Sau khoảng hơn mười phút, điện thoại của tôi reo lên, là giám đốc Lưu gọi.
"Tiểu Xuyên, vấn đề bây giờ rắc rối hơn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong trường hợp này. Tôi không thể để các anh ra ngoài."
"Giám đốc Lưu, anh biết chúng tôi mà, nếu chúng tôi mà muốn hại người thì không khó chút nào. Rõ ràng có người muốn hãm hại chúng tôi". Tôi nói với Giám đốc Lưu.
"Tiểu Xuyên, tôi tin cậu. Nhưng luật pháp tin vào bằng chứng nhiều hơn. Cậu cứ ở lại đồn cảnh sát trước, và nếu có gì bất thường, chắc chắn sẽ cho các cậu đi sớm nhất có thể." Thái độ của Giám đốc Lưu rất rõ ràng. Bây giờ quả thực không có cách nào tốt hơn.
Tôi yêu cầu Giám đốc Lưu liên lạc với Trương Siêu để bảo vệ Đình Đình. Giám đốc Lưu đồng ý, có lẽ với sự giúp đỡ của Trương Siêu, và sử dụng một số phương tiện công nghệ cao để chứng minh rằng sự vắng mặt của chúng tôi không phải là một điều khó khăn.
Nhưng đương nhiên là bây giờ, Trần Du và tôi vẫn sẽ bị nhốt, thực là một thảm họa.
"Chung Xuyên, chúng ta chờ đợi như thế này có phải ngu ngốc quá không?" Trần Du lúc này giống như một con kiến trên nồi lẩu vậy, lo lắng đi lại trong phòng giam.
"Nếu tôi không đoán sai, Lưu Bội đang bị kiểm soát bởi Sở Ngư. Và người muốn đổ oan cho chúng ta là cùng nhóm người với nhóm trước." Tôi nhìn Trần Du nói.
Sau khi Trần Du nghe thấy những lời của tôi, "Ý cậu là người của tổ chức Già Tỏa?" Tôi khẽ gật đầu.
Trần Du đi theo tôi và hỏi: "Ý cậu... Sở Ngư là người của Già Tỏa?"
Tôi lắc đầu và trả lời: "Không chắc. Nhưng dựa vào những điều Sở Ngư làm. Tuy nhiên đây chỉ là phỏng đoán, nếu nó đúng, sẽ còn có người phải chết."
Sau khi nghe những gì tôi nói, Trần Du nói với tôi: "Liệu ai sẽ là người chết tiếp theo? Sao cậu không nói với cảnh sát điều này, nếu họ muốn hại Đình Đình, e là cảnh sát cũng không giúp gì được."
"Nếu họ có thể để chúng ta đi, thì cũng đã để chúng ta đi từ lâu. Giám đốc Lưu cũng khó xử ..." Tôi nói với Trần Du.
"Nhưng như vậy khác nào chờ chết?" Trần Du hỏi tôi.
Tôi khẽ gật đầu với Trần Du và nói, "Giờ thì chỉ còn cách đấy hi vọng Trương Siêu sẽ có thể tìm ra đột phá."
Chúng tôi bị giam ở đây 2 ngày. Trong hai ngày này, đội trưởng đến gặp chúng tôi mỗi ngày để nói với chúng tôi về tiến trình của vụ án, nhưng ngày càng có nhiều bằng chứng không tốt cho chúng tôi. Vào ngày thứ ba, đội trưởng Phương lại đến, và lần này anh ta đi cùng với Giám đốc Lưu. Giám đốc Lưu, cuối cùng cũng đã xuất hiện. Hoặc là tin tức xấu, hoặc là sẽ có tin tốt. Quả nhiên, như tôi nghĩ, sau khi Giám đốc Lưu xuất hiện, anh ấy nói với chúng tôi: "Hai cậu thoát chết rồi. Vào thời điểm quan trọng, Trương Siêu đã phục hồi được camera của bệnh viện. Và anh ấy đã chuyển cho chúng tôi bằng chứng tại bệnh viện. Điều này chứng tỏ các cậu có bằng chứng ngoại phạm trong thời gian đó. Vì vậy cũng có thể tạm thời cho các cậu ra ngoài ... "
Sau khi nghe những lời của Giám đốc Lưu, tôi lại có chút lo lắng. Bởi vì nếu đó thực sự là tổ chức 'Già Tỏa', theo thói quen của họ, thì đáng lẽ ra có người đã chết tiếp trong khoảng thời gian này. Nhưng trong những ngày này chúng đã bị nhốt. Dường như lại rất bình yên.
"Có chuyện gì vậy? Dường như cậu không vui lắm ..." Giám đốc Lưu nhìn tôi và nói.
"Giám đốc Lưu, tôi có cảm giác. Họ dường như đang chờ chúng tôi ra ngoài, để tiếp tục đổ oan cho chúng tôi ..." Tôi nói với Giám đốc Lưu.
Giám đốc Lưu liếc tôi, sau đó ông ấy nói, "Nếu không, cậu cứ tiếp tục ở đây cho đến khi chúng tôi điều tra vụ án xong, sau đó cậu hãy đi ra ngoài."
"Chung Xuyên,cậu thích thì cứ ở đây. Còn tôi thì không thể chờ đợi được." Trần Du nói với giám đốc Lưu.
"Cậu đừng vội, tôi còn chưa nói gì." Tôi nói với Trần Du. Nói xong, tôi nói với Giám đốc Lưu "Giám đốc Lưu, nếu chúng tôi ra ngoài thì liệu ông có bị rắc rối gì không?" Giám đốc Lưu cười ngượng và nói rằng tạm thời thì không sao, nhưng vẫn nói thẳng: "Miễn là anh ra ngoài và tìm được bằng chứng, xóa tan sự nghi ngờ về các anh, chuyện còn lại cứ để tôi lo."
Tôi nhìn Giám đốc Lưu và nói, "Giám đốc Lưu, yên tâm. Lần này chúng tôi ra ngoài, chúng tôi chắc chắn phải làm rõ vấn đề này."
"Cậu cũng cần phải cẩn thận, rõ ràng bọn chúng đang nhắm vào các cậu, nên phải chú ý tự bảo vệ mình. Nếu còn xảy ra gì nữa, tôi không chắc sẽ giúp đc các cậu đâu..." Giám đốc Lưu nhìn chúng tôi và nói. Tôi gật đầu với Giám đốc Lưu, và sau đó đi ra ngoài với Trần Du và hai người khác.
Sau khi ra ngoài, Trương Siêu lúc này đang đợi chúng tôi ở cửa. "Trương Siêu, lần này phải cảm ơn cậu rồi ..." Tôi nhìn Trương Siêu và nói.
Trương Siêu xua tay và nói: "Anh Chung, anh Du không phải chúng ta là một đội sao? Tôi làm điều này cũng vì lợi ích cho riêng tôi thôi."
"Cho chính cậu?" Tôi hỏi Trương Siêu với khuôn mặt khó hiểu.
Trương Siêu mỉm cười với tôi và nói, "Ừ! Không có các anh thì tôi lấy đâu ra ma để nghiên cứu đây..." Nhìn vào Trương Siêu này, tôi không thể không mỉm cười và nói, "Vì vậy, nên cậu đang đợi chúng tôi ở đây .... Hãy yên tâm, lần này tôi có một con ma cho cậu đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK